“Con mặc kệ!” Diệp Thiếu Dương nâng tay, đánh vỡ kết giới phụ thân bày ra, cất bước đi đến, “Mười năm không gặp cha rồi, con nhất định phải nhìn cha thật rõ!”
Theo hắn thấy, quỷ thuật ẩn thân của phụ thân với hắn mà nói không đáng kể chút nào, trong nháy mắt có thể phá, hắn sải một bước đến trước mặt phụ thân, nâng tay muốn làm phép.
Lúc này, luật pháp gì hắn cũng kệ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: vô luận như thế nào, muốn thật sự gặp mặt phụ thân, cho dù chỉ là nhìn một cái cũng được.
Nhưng ngay tại lúc hắn ra tay, phụ thân đột nhiên nâng tay, chỉ hướng huyệt Thái Dương của mình, giọng run rẩy hô: “Diệp Thiếu Dương, con còn qua đây, ta sẽ tự hủy ba hồn bảy vía cho con xem!”
Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ.
Phụ thân nổi giận mắng: “Diệp Thiếu Dương, lão tử đưa ngươi đi Mao sơn học đạo, vất vả mười mấy năm, ngươi mới có hôm nay, chẳng lẽ bởi vì muốn gặp lão tử một lần, công đức mười mấy năm tu hành hủy hoại chỉ trong một buổi sao, ngươi thằng nhóc này có nghĩ cho ta không, đến lúc đó trong lòng lão tử ngươi làm sao dễ chịu, chẳng may gặp ông nội bà nội ngươi, ta ăn nói với bọn họ như thế nào, ngươi mau cút về nhân gian cho ta, nên làm gì thì làm cái đó, chuyện của lão tử không cần ngươi lo!”
Một sự dịu dàng xa xưa dâng lên ở trong lòng Diệp Thiếu Dương. Hắn há mồm, vừa định nói chút gì đó, đột nhiên một quỷ ảnh từ xa xa bay tới, đứng ở ven đường, là một quỷ sai trang phục quan văn, nhìn thấy Diệp Binh, lập tức tiến lên kéo hắn, nói: “Diệp văn thư, Chuyển Luân Vương có lệnh, ngươi tạm thời không cần đi luân hồi, theo ta trở về, có chuyện quan trọng thương lượng!”
Diệp Binh vẫn chưa hiện ra thân hình, nhưng thanh âm lại biểu hiện ra kinh ngạc: “Luân hồi loại chuyện này... Sao có thể coi là trò đùa?”
Quan văn đó vẻ mặt vô tội nói: “Cái này ta không nhúng tay vào được, dù sao đây là ý tứ của Chuyển Luân Vương lão nhân gia, cũng không phải chuyện xấu, ngươi bây giờ theo ta trở về.” Nói xong kéo tay Diệp Binh, lăng không bay đi.
“Lão ba!” Diệp Thiếu Dương đuổi theo, ảo ảnh Diệp Binh quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương dặn dò: “Mau về nhân gian đi, ta đã không đi, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp mặt, không cần nhớ...”
Bóng người càng bay càng xa, Diệp Thiếu Dương chưa đi tiếp, mà là quỳ trên mặt đất, hướng về phía phụ thân biến mất dập đầu thật mạnh.
Tuy trong lòng cực kỳ không nỡ, nhưng tâm tình Diệp Thiếu Dương đã tốt hơn một chút, dù sao biết được phụ thân ngay tại Luân Hồi ti, cũng không chịu khổ, hơn nữa nghe quan văn kia gọi hắn “Diệp văn thư”, tựa như còn là quỷ lại? Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần phụ thân còn ở địa phủ, tương lai vẫn có cơ hội gặp mặt.
Chờ hắn một lần nữa đứng dậy, phát hiện trước mặt như ảo thuật có rất nhiều quỷ sai đứng, một người cầm đầu mặc giáp bạc, đầu đội pháp quan màu bạc, trong tay nâng một bảo tháp. Diệp Thiếu Dương vừa thấy bộ trang phục này, liền đoán được hắn chính là lão Nhị trong Luân Hồi ti tam vương, được người ta gọi là Nhị Pháp Võng.
Thấy nhóm người này như hổ rình mồi nhìn mình, Diệp Thiếu Dương ý thức được cái gì, chưa đợi mở miệng, Nhị Pháp Vương lớn tiếng nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi thân là Thiên Sư, lại đả thương quỷ sai, dẫn dắt sinh hồn xâm nhập Luân Hồi ti dẫn hồn đạo, phạm lỗi lớn ngập trời, thành thật theo ta đi Luân Hồi điện đối chứng, chờ đợi Chuyển Luân Vương xử trí!”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta nếu là không tiến vào, vậy lệ quỷ lúc này không sai biệt lắm đã bắt vong hồn cha ta, ngươi là thật không biết hay giả không biết?”
Nhị Pháp Vương hừ một tiếng nói: “Âm luật rất rõ, không có ngoại lệ đáng nói, bổn vương niệm ngươi là Thiên Sư, cho nên còn chưa động thủ, cho ngươi cơ hội nhận tội, đừng không biết tốt xấu.” Nói xong ánh mắt quét hướng Tiểu Mã cùng Qua Qua ở phía sau ngẩn người, quát: “Còn có hai người các ngươi, cùng nhau đến chịu thẩm!”
Tiểu Mã bị thanh âm như sét của hắn dọa giật mình, biết kẻ này có lai lịch lớn, cũng không dám lỗ mãng, thấp giọng hỏi Qua Qua: “Kẻ này rất lợi hại?”
“Nhân vật số ba của Luân Hồi ti, ngươi nói xem.”
Tiểu Mã vừa nghe xong thì hoảng, gặp đại nhân vật thật rồi, hắn cũng không dám xằng bậy, hai chân như nhũn ra đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, ghé vào tai hắn nói: “Đừng cứng đầu với hắn, bằng không chúng ta đi theo hắn, đến nơi đó lại tán gẫu từ từ với lão đại của hắn...”
Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta, trách mắng: “Tán gẫu cái quỷ, Chuyển Luân Vương là một tên khó nói chuyện nhất của địa phủ, không nể mặt tôi, đến chỗ hắn, hắn người đông thế mạnh, mấy người chúng ta đều không đi nổi nữa, cậu chẳng lẽ muốn vào nồi chảo đun mười năm tám năm?”
Tiểu Mã lập tức không dám nói tiếp nữa.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Nhị Pháp Vương, thản nhiên nói: “Nhị Pháp Vương, ta trái lại muốn hỏi một chút, vừa rồi người ta đánh vào Luân Hồi ti, sao chỉ một mình Tam pháp vương chống đỡ, lúc ấy ngươi đang làm gì, hiện tại người ta bị ta đánh chạy, ngươi lại đến, ngươi tới thật đúng lúc.”
Nhị Pháp Vương mở trừng đôi mắt, phẫn nộ quát: “Bổn vương tự có việc của bổn vương, ngươi đây là đang chất vấn bổn vương sao? Ta kính ngươi là Thiên Sư, đừng ép bổn vương động thủ!”
Diệp Thiếu Dương ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, nhịn cơn giận, chỉ chỉ hai người bọn Tiểu Mã nói: “Hai người bọn họ là bị ta làm liên lụy, không quan hệ với việc này, bằng không như vậy đi, ngươi thả bọn họ đi, ta tự đi theo ngươi gặp Chuyển Luân.”
Nhị Pháp Vương vừa nghe, cười ha ha, “Diệp Thiên Sư bản thân ngươi khó bảo toàn, còn thay người khác cầu tình, bổn vương nếu không đáp ứng thì sao?”
Diệp Thiếu Dương thanh âm bình thản, nhưng nói năng có khí phách: “Hai người này là huynh đệ của ta, ngươi đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng tốt, hôm nay, vô luận như thế nào ta cũng phải đưa bọn họ ra ngoài.”
Nhị Pháp Vương khinh miệt cười: “Ngươi dám động thủ với bổn vương?”
“Không dám.” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi trả lời, “Nhưng, ta nhất định phải cam đoan bọn họ an toàn, cho dù là Chuyển Luân Vương đến đây, ta cũng vẫn là câu này.”
Không có lời nói hùng hồn gì, mục đích đơn thuần, nhưng cũng là điểm mấu chốt: phải đưa huynh đệ ta đi, ta mới có thể theo các ngươi, bằng không cũng chỉ có đánh một trận, về phần đánh xong sau đó sẽ thế nào, đến lúc đó nói sau, làm hết sức, chỉ đơn giản như vậy.
Trên mặt Nhị Pháp Vương lộ ra biểu cảm giật mình, lạnh lùng nói: “Diệp Thiên Sư, ngươi tới đây là dừng rồi...”
Tay phải vươn về phía trước, bảo tháp chậm rãi từ lòng bàn tay bay ra, không ngừng xoay tròn, càng biến càng lớn, phát ra một luồng thần quang màu vàng.
Nhị Pháp Vương, còn có vài tên quỷ sai phía sau hắn đồng thời hai tay nắm nhau, bày ra một tư thế rất kỳ quái, miệng cùng lên tiếng niệm: “Nhân quả đại đạo, luân hồi bất diệt, Cận Thiên Bảo Tháp, trấn quỷ tru tà...”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cười khổ, không ngờ, mình bắt quỷ yêu mười mấy năm, lại có một ngày sẽ bị âm thần dùng Cận Thiên Bảo Tháp trấn áp, trở thành đối tượng “trấn quỷ tru tà”.
Mà thôi, đã muốn đánh, vậy thì đánh đi.
“Hai người trốn xa một chút đi, bảo vệ tốt bản thân trước, nếu tôi không được, thì cùng chết.” Diệp Thiếu Dương dặn dò Tiểu Mã và Qua Qua một tiếng, đối mặt Cận Thiên Bảo Tháp không ngừng phóng to ngẩng đầu đi về phía trước một bước, ở đối diện hắn, là hơn mười tên quỷ sai cao cấp cùng Luân Hồi ti Nhị Pháp Vương, một mình đối mặt số đông địch, còn đều là âm thần làm vô số lệ quỷ nghe mà run rẩy.