Bốn chữ “thật không sợ ngươi” như sấm bên tai, truyền vào trong tai Nhị Pháp Vương, vẻ mặt hắn từng chút một trở nên ngưng trọng, qua một hồi, ngửa mặt cười phá lên.
“Rất lâu... Chưa có ai khiêu chiến ta như vậy rồi.” Nhị Pháp Vương chậm rãi dừng cười, thong thả nói, “Vừa rồi, ta chỉ là vì bắt ngươi nhanh chút, tiện cho đi giao nhiệm vụ, mới bảo bọn họ cùng lên, bổn vương trăm ngàn năm qua quét ngang Quỷ Vực, dưới tay không biết từng giết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, lệ quỷ đại yêu, ngươi một pháp sư nhân gian, chút pháp thuật trò trẻ con đó, cũng xứng khiêu chiến bổn vương?”
“Pháp thuật nhân gian cũng truyền thừa mấy ngàn năm, không biết ngưng tụ trí tuệ bao nhiêu người, đã để ngươi xem thường như vậy.” Diệp Thiếu Dương bước ra chân phải, lui nửa bước về phía sau, bày ra tư thế đón đánh, lẫm liệt nói: “Vậy đừng nhiều lời nữa, ta cũng cho ngươi kiến thức một phen... Pháp thuật nhân gian đỉnh phong thần kỳ!”
Nói xong, tay trái đưa ra hai ngón, bôi trên cổ tay bên phải, đem da thịt cắt ra, động mạch cũng bị cắt ra một vết rách, máu đỏ sẫm theo cánh tay không ngừng chảy xuống, hợp dòng ở trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đem bảo kiếm nhuộm đỏ.
Long Tuyền Kiếm run lên, không đợi máu tươi chảy tới chỗ lưỡi kiếm, liền bị linh lực bảo kiếm hấp thu, hóa thành một đám sương mù máu, vờn quanh thân Diệp Thiếu Dương, mờ mờ ảo ảo như hình rồng.
Sắc mặt Nhị Pháp Vương phát lạnh, đẩy ra hai tay, phong huyệt lòng bàn tay cũng không ngừng phóng ra quỷ lực cường đại đến cực điểm, vặn thành một sợi, xuyên qua lòng bàn tay.
“Trâu bò!” Qua Qua nhìn Diệp Thiếu Dương, vỗ tay khen, “Pháp sư nhân gian đại chiến địa ngục pháp vương, nghĩ thôi cũng làm người ta kích động.”
Tiểu Mã nhíu mày nói: “Ngươi tựa như việc không liên quan mình, Tiểu Diệp Tử nếu thua, chúng ta đều phải chết.”
Qua Qua cười hắc hắc, “Ta làm quỷ ngàn năm rồi, đã sớm sống đủ, có thể theo lão đại trâu bò như vậy cùng nhau lăn lộn, chết có làm sao. Bắt đầu từ lúc xông vào Luân Hồi ti, ta đã chưa từng nghĩ tới còn sống đi ra ngoài.”
“Nói cũng đúng.” Tiểu Mã nghe thấy đoạn lời nói hùng hồn này của nó, tâm tình cũng lập tức kích động lên, khum tay thành loa hướng Diệp Thiếu Dương hô: “Cố lên nha Tiểu Diệp Tử, thành bại không quan trọng, nói cho con quỷ gì đó, nhân loại chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt!”
Sương mù máu trên người Diệp Thiếu Dương ở nháy mắt tập kết, quấn quanh trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, múa bảo kiếm, hướng Nhị Pháp Vương chạy đi.
Nhị Pháp Vương hừ một tiếng, thu nạp quỷ khí, hình thành một quầng sáng, vô số mặt quỷ hiện ra, lộ ra các loại biểu cảm dữ tợn, điên cuồng gào rống lên, thanh âm truyền ra rất xa, giống như có vô số quỷ hồn tồn tại.
“Đây là chuyện gì?” Tiểu Mã kinh ngạc hỏi.
Qua Qua giải thích: “Pháp vương sau khi giết quỷ, đem thần niệm và lệ khí của những quỷ hồn đó đều giữ lại, tồn trữ, hắn chính là dựa vào loại phương pháp này nâng cao tu vi, giống như tự mang theo ngàn quỷ hồn ở trên người, lúc đấu pháp có thể thả ra...”&“Đệch, thần kỹ gì vậy, quá không công bằng!” Tiểu Mã giận dữ mắng.
Nháy mắt hai bóng người va chạm, Diệp Thiếu Dương rung lưỡi kiếm, phát ra tiếng rồng gầm, ở trên dẫn hồn đạo này vang qua dội lại, hoà lẫn tiếng đám quỷ khóc, sau đó hai luồng hơi thở va chạm, bộc phát ra một dư âm thật lớn, đem các quỷ sai đáng thương vừa mới đứng dậy kia một lần nữa chấn ngã xuống đất.
Tiểu Mã cũng bị chấn ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương và Nhị Pháp Vương đánh quấn lấy nhau, căn bản không phân biệt được.
Vài tên quỷ sai lúc trước áp giải Diệp Binh, đứng ở chỗ dẫn hồn đạo và hoàng tuyền đại đạo giao nhau, đều tự vận chuyển quỷ lực, ngăn cản dư âm hai người đấu pháp sinh ra, miễn cho lan đến các oan quỷ chờ đầu thai trên hoàng tuyền đại đạo.
Những gia hỏa này không bị chiến đấu ảnh hưởng, nhưng mỗi tên dừng chân nhìn chiến trường, trong mắt mang theo ánh mắt sùng kính và khó có thể tin, một pháp sư nhân gian, lại có thể đánh quấn lấy âm thần thần uy vô hạn, hơn nữa nhìn qua không ở thế yếu chút nào, quả thực... Quá không thể tưởng tượng!
Quỷ sai áp giải quỷ hồn đầu thai trái lại vẫn làm hết phận sự, không ngừng thúc giục bọn họ đi tới, “Mau mau mau, đừng bỏ lỡ điểm đầu thai!”
Mạnh bà vừa sai người bưng trà, vừa hướng phía hai người chiến đấu nhìn lại. Một quỷ sai áp giải quỷ hồn đi đến trước mặt, cười nói: “Ngay cả bà bà cũng cảm thấy giật mình sao?”
“Đã hơn một ngàn năm rồi nhỉ.” Mạnh bà thản nhiên nói, “Từ khi Chung Quỳ Thiên Sư đại náo địa phủ đến bây giờ, vẫn là lần đầu tiên có Thiên Sư đánh tới địa phủ.”
Nhắc tới Chung Quỳ, quỷ sai nghiêm nghị kính trọng, liếc bóng người Diệp Thiếu Dương, cảm khái nói: “Vị Diệp Thiên Sư này, sợ cũng không đơn giản.”
“Hậu nhân của Diệp Pháp Thiện, có thể đơn giản sao.” Mạnh bà thu hồi ánh mắt, nói với quỷ hồn trước mặt: “Đến, uống trà, chua ngọt đắng cay, trăm vị cuộc đời ở trong đó...”
Bên kia, tình hình chiến đấu vẫn kịch liệt như cũ.
Ở trong vòng mười phút ngắn ngủn, Diệp Thiếu Dương và Nhị Pháp Vương đã chiến mười mấy hiệp, Nhị Pháp Vương càng đánh càng sợ, hắn thật sự không ngờ một pháp sư nhân gian lại khó đối phó như vậy, kéo dài nữa mình cho dù đánh thắng mặt mũi cũng mất hết, muốn tốc chiến tốc thắng, nghiến răng một cái, dùng ra hiểm chiêu, hai tay đưa ra, nhanh chóng bắt lấy thân kiếm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đem quỷ lực dệt thành sóng khí hướng trước mặt Diệp Thiếu Dương đẩy tới.
Diệp Thiếu Dương không chút do dự buông bảo kiếm, rút ra Mao sơn Diệt Linh Đinh, miệng đọc chú ngữ, mũi nhọn đâm trúng sóng khí.
“Thần lệnh nhất động quỷ thần kinh, tru tà!”
Trên Diệt Linh Đinh chợt lóe linh quang, đem sóng khí cắt rách, trong lúc nhất thời, thần niệm vô số oan hồn bị cuốn theo ở bên trong bay ra, vòng quanh Diệp Thiếu Dương xoay tròn, dùng răng và hai tay cắn xé thân thể hắn, đem sinh hồn xé ra từng chút một.
Diệp Thiếu Dương nghiến răng chịu đựng đau đớn, tay trái nhanh chóng lấy ra ba lá linh phù, dán ở ót cùng hai bên bả vai mình, cố định tam hồn của mình.
Lúc này, Nhị Pháp Vương đạt được ưu thế đã đem Cận Thiên Bảo Tháp đẩy tới, bảo tháp huyễn hình, hóa thành một mắt bão, hình dạng giống như bánh xe lục đạo, một lực hút từ trong đó phát ra, đem Diệp Thiếu Dương kéo về phía trước.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, nhắm mắt bão phun ra một ngụm máu, đem lực hút tạm thời áp chế, lui về phía sau một bước, niệm: “Long Tuyền quy vị!”
Long Tuyền Kiếm đột nhiên lay động, giãy thoát Nhị Pháp Vương kiềm chế, trở lại trong tay Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương từ trong đai lưng lấy ra một vốc tiền Ngũ Đế, lau trên thân Long Tuyền kiếm, để lại tám đồng ở trên thân kiếm.
“Thiên địa hữu linh tri, bát quái huyễn sinh tượng!” Long Tuyền Kiếm chấn động, huyết khí bám vào ở trên thân kiếm bắn lên, chui vào lỗ đồng tiền, ở không trung bày ra phương vị bát quái, nâng đoạn dưới của bảo tháp.
Tuy không thể ngăn cản bảo tháp rơi xuống, nhưng ít ra có thể trì hoãn xu thế hạ xuống của nó, Diệp Thiếu Dương cần, chính là trong nháy mắt như vậy, bước về phía trước một bước, trong miệng lớn tiếng niệm ra “Long Tuyền Tru Ma Lệnh” :
“Lấy máu Thiên Sư ta, nhuộm đẫm đất tam giới, pháp thông Long Tuyền, tru sát ma vương!”
Một tiếng rồng gầm vang vọng bầu trời, Long Tuyền Kiếm hấp thụ huyết quang từ vết thương của Diệp Thiếu Dương chảy ra, hoá sinh thành một con rồng máu, giương nanh múa vuốt, hướng về Nhị Pháp Vương Tiến đánh tới.
Nhị Pháp Vương đã cảm nhận được nguy cơ.