Khoảng cách giữa hai người chỉ hai ba mét, Nhị Pháp Vương biết mình không kịp tránh né, vội vàng triệu hồi thần niệm các lệ quỷ kia, che ở phía trước rồng máu, nhưng ở dưới sừng rồng va chạm, mấy trăm hơn một ngàn quỷ ảnh ngay cả một giây cũng không kiên trì được liền tan thành mây khói, thân rồng chấn động, tiếp tục hướng Nhị Pháp Vương lao đi.
Con ngươi Nhị Pháp Vương co rút, trong nháy mắt này, hắn cảm nhận được một hơi thở tử vong, hắn là âm thần, nhưng chỉ cần hồn phi phách tán, vẫn sẽ chết, sẽ hóa thành tinh phách...
Ở nháy mắt đầu rồng sắp đánh lên mặt mình, Nhị Pháp Vương theo bản năng hai tay giao nhau, tổ chức quỷ lực còn thừa trong cơ thể, che ở trước mặt, trong lòng lại tuyệt vọng nhận thức được, mình căn bản ngăn không được một đòn này.
Nhưng, vài giây trôi qua, tập kích trong tưởng tượng vẫn chưa đến, trong lòng Nhị Pháp Vương rất nghi hoặc, bỏ tay ra.
Diệp Thiếu Dương đứng ngay trước mặt hắn, hai tay bắt đầu rồng, dùng một loại ánh mắt bình tĩnh mà phức tạp nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói.
Nhị Pháp Vương vừa thấy ánh mắt hắn, nháy mắt hiểu ra, hít sâu một hơi, vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương đột nhiên ‘Phốc’ một tiếng, thân thể đổ về phía trước, một ngụm máu tươi bắn vọt ra, thân thể mềm nhũn, vội vàng dùng Long Tuyền Kiếm chống đỡ, mới chưa ngã xuống.
“Tiểu Diệp Tử!” Tiểu Mã và Qua Qua nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy Diệp Thiếu Dương.
“Chúc mừng pháp vương, pháp vương thắng rồi!”
“Pháp vương uy vũ!”
Các quỷ sai vây xem thấy Diệp Thiếu Dương ngã trước người Nhị Pháp Vương, tự nhiên cho rằng bị Nhị Pháp Vương đánh bại, nào sẽ bỏ qua cơ hội nịnh bợ này, lập tức vây quanh Diệp Thiếu Dương hoan hô lên.
Nhị Pháp Vương ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng đây là chuyện gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Diệp Thiếu Dương tuyệt đối không phải thua ở trên tay mình!
Một quỷ sai muốn nịnh bợ, hướng Nhị Pháp Vương cười nói: “Pháp vương nghỉ ngơi, thuộc hạ giúp ngài bắt tên tội phạm quan trọng.”
Nói xong đem Câu Hồn Tác hướng Diệp Thiếu Dương chộp tới.
“Cút ngay!” Nhị Pháp Vương chộp lấy xiềng xích, xích tính cả người ném đến một bên, quay đầu trách mắng: “Tất cả đừng ồn ào nữa!”
Tiểu Mã nâng thân thể Diệp Thiếu Dương, gấp giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy Tiểu Diệp Tử, cậu không thoải mái chỗ nào?”
“Thân thể của ta...” Còn chưa dứt lời, lại phun ra một ngụm máu.
Qua Qua vừa nghe liền hiểu, kinh hãi nói: “Không tốt, thân thể lão đại bị tập kích rồi!”
Tiểu Mã sửng sốt, cũng lập tức hiểu ra, nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Qua Qua tuyệt vọng lắc lắc đầu, bọn họ nay đang ở âm phủ, căn bản không có bất cứ cách nào, hiện tại, chỉ có thể trông cậy vào cô nương kia thủ hộ thân thể Diệp Thiếu Dương.
Trong phòng, toàn thân Diệp Tiểu Manh thoát lực, đã hầu như không đứng dậy được, hai chân không ngừng run run, vẫn cầm Ngọc Trần Chủ, vẻ mặt kiên quyết nhìn kẻ địch trước mặt——nữ quỷ nọ.
Trên đất đầy máu quỷ, đều là bị Diệp Tiểu Manh dùng Ngọc Trần Chủ giết chết quỷ trùng biến thành, sau đó nữ quỷ không phun ra quỷ trùng nữa, mà là tự mình tiến công.
Trải qua giao phong, Diệp Tiểu Manh thăm dò ra ả hẳn là một con cấp độ lệ quỷ, mình căn bản không phải đối thủ, nhưng kiên trì phản kích, kinh mạch trong cơ thể đã bị quỷ khí ăn mòn, lại chỉ chia ra một tia cương khí bảo vệ tâm mạch, vẫn nắm Ngọc Trần Chủ, một tấc cũng không rời che ở trước người Diệp Thiếu Dương. Nếu không phải Ngọc Trần Chủ linh lực cường đại, cô sớm đã không biết chết bao nhiêu lần rồi.
Nữ quỷ kia quỳ ở trên mặt đất, lắc lư thân thể, xương khớp vận động ngược hướng, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, từng chút một bò tới, tới dưới chân Diệp Tiểu Manh, ngẩng đầu, cười hì hì nhìn cô.
“Thiên Địa Vô Cực!” Diệp Tiểu Manh dùng hết khí lực cuối cùng vung Ngọc Trần Chủ, hướng khuôn mặt nữ quỷ đánh tới. Bóng người nữ quỷ chợt lóe, biến mất.
Diệp Tiểu Manh sửng sốt, cúi đầu tìm kiếm, đột nhiên một đôi tay trắng bệch từ phía sau đặt lên trên vai cô, hướng gáy của cô thổi một hơi, hai chân Diệp Tiểu Manh mềm nhũn, ngã vật xuống đất.
“Hắc hắc...” Nữ quỷ cười, lao về phía thân thể Diệp Thiếu Dương, hướng bên tai hắn không ngừng thổi khí.
Bị quỷ khí xâm nhập rõ ràng là thân thể Diệp Thiếu Dương, mệnh đăng trước mặt hắn lại chợt tối chợt sáng, hầu như tắt —— đây cũng chính là Diệp Thiếu Dương hộc máu lúc ở âm ty.
“Hắc hắc, Diệp Thiên Sư, kết thúc rồi...” Nữ quỷ vòng tới trước mặt hắn, cạch ra đôi môi hắn, hướng miệng của hắn thổi thêm một hơi.
“Đừng!” Diệp Tiểu Manh dùng hết một tia khí lực cuối cùng, bổ nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, nhìn chăm chú, trong miệng Diệp Thiếu Dương quỷ khí lượn lờ, tình thế cấp bách ghé vào miệng hắn, dùng sức đem quỷ khí vừa vào miệng hút ra, trong cơ thể dâng lên hàn ý cay độc.
Toàn thân Diệp Tiểu Manh run lên một cái, dùng sức ôm chặt Diệp Thiếu Dương, tiếp tục mút miệng của hắn, vươn đầu lưỡi đi quỷ khí còn sót lại, tuy, cô biết làm như vậy không có ý nghĩa, tiếng cười quái dị của nữ quỷ kia ngay tại sau gáy vang lên, trong lòng hiểu, chỉ cần nó ra tay một lần nữa, mình và Diệp Thiếu Dương đều phải chết...
Chết thì chết, ít nhất, ta cũng đã thực hiện lời hứa của mình, chết cùng một chỗ với anh...
Ở phía sau hai người ôm hôn, nữ quỷ kia đem đầu vươn ra dài vài mét, hướng gáy của Diệp Tiểu Manh, đang muốn bật hơi, đột nhiên vang lên ‘Phốc’ một tiếng, bóng người nữ quỷ ứng tiếng tan vỡ, hóa thành sương khói, bay ra mấy điểm tinh phách.
Diệp Tiểu Manh ngửi được một mùi chu sa nồng đậm tràn ngập ra ở trong phòng, ở trong sự kinh ngạc ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn.
Một mỹ nữ tóc dài ngang vai đứng ở ngoài cửa sổ, cầm trong tay một khẩu súng, đang nhẹ nhàng thổi đi khói toát ra từ nòng súng.
Sau đó, một chân của cô đá văng khung cửa sổ, lấy tay nhấn cửa sổ một phát, cực kỳ tiêu sái vượt qua tiến vào, đi tới, cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương trước một cái, khóe miệng cong lên một cái mỉm cười, sau đó mới đưa ánh mắt dừng ở trên người Diệp Tiểu Manh.
Đầu óc Diệp Tiểu Manh kẹt một hồi, đột nhiên phản ứng lại, nói: “Úc, chị là bạn của Thiếu Dương ca!”
Mỹ nữ cúi đầu nhìn cô, chủ yếu là nhìn miệng của cô.
Diệp Tiểu Manh hiểu ra, đỏ mặt lên, lau miệng nói: “Chị hiểu lầm rồi, không phải như chị nghĩ, tôi là hút quỷ khí cho anh ấy, tôi là em gái anh ấy.”
Mỹ nữ lạnh nhạt cười, “Kệ cô, tôi cũng không phải bạn gái anh ta.”
Diệp Tiểu Manh còn muốn nói gì, quỷ khí trong cơ thể xông vào tim, thiếu chút nữa ngất đi.
Mỹ nữ từ trong túi lấy ra một viên thuốc màu xanh lục, nhét vào trong miệng cô, nói: “Nuốt vào, dùng cương khí hòa tan.”
Diệp Tiểu Manh vội vàng nghe theo, nửa phút sau, cảm nhận được dược lực khuếch tán ở trong cơ thể, đem quỷ khí từng chút một từ trong lỗ chân lông của làn da xua tan ra ngoài, thoải mái thở hổn hển một hơi, ngẩng đầu nhìn mỹ nữ, “Cảm ơn chị, chị cho tôi ăn là cái gì?”
“Khu Quỷ Đan.” Mỹ nữ nói, “Tôi không phải Diệp Thiếu Dương, không biết dùng những linh phù đó.”
“Nói như vậy, chị cũng là pháp sư.” Diệp Tiểu Manh ngọt ngào cười, “Tỷ tỷ chào chị, em tên là Diệp Tiểu Manh, xin hỏi chị xưng hô như thế nào?”
Mỹ nữ khẽ mở môi hồng, thản nhiên nói: “Nhuế Lãnh Ngọc.”
Nhuế Lãnh Ngọc... Tên thật lạnh. Diệp Tiểu Manh nhìn dung nhan thanh tú của cô, thở dài: “Tôi chưa bao giờ biết, Thiếu Dương ca vậy mà có bạn gái... Bạn là nữ giới xinh đẹp như vậy.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười, “Bạn gái của Diệp thần côn, đều rất đẹp.”
Diệp Tiểu Manh không biết nói cái gì mới tốt.