Lúc này bồn cầu đã không hạ nước nữa, hai con cá chạch quẫy cũng không quẫy mặt nước yên lặng. Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn một hồi, mới phát hiện hai con cá chạch này là đang tranh đoạt một hạt châu màu đen, hai con cá chạch ở trong không gian có hạn lóe lên xê dịch, viên kia cũng chìm nổi, chợt trái chợt phải...
Diệp Thiếu Dương mới đầu chưa nhìn ra nguyên cớ, nhưng sau khi nhìn mấy phút mới phát hiện, động tác của hai con cá chạch này là lặp đi lặp lại, giống như đánh quyền, một bộ quyền đánh xong lại đánh lặp lại, không ngừng lặp lại, giống như không phải đang thật sự tranh hạt châu kia, mà là đang biểu thị.
Là đang biểu thị cho ta xem? Đây là... Nhị long hí châu?
Suy nghĩ này một khi sinh ra, Diệp Thiếu Dương lập tức tập trung tinh thần xem, dần dần xem nhẹ bồn cầu tồn tại, xem nhẹ nước trong tồn tại, thậm chí xem nhẹ hai con cá chạch kia, trong mắt chỉ có hai đường màu đen, đang ngươi tiến ta lui truy đuổi hạt châu, lên lên xuống xuống...
Khi Diệp Thiếu Dương đem hai con cá chạch đặt cùng một chỗ xem, mới phát hiện mỗi một động tác của chúng nó nhìn như vụng về, thực tế lại không bàn mà hợp đạo lý âm dương cửu hào, nhìn qua tựa như song ngư trong Thái Cực đồ, từng động tác cũng đều đang dựa theo Thái Cực dịch số thôi diễn, kéo dài ra, tựa như Đạo Đức Kinh nói: họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục. Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, âm dương tương sinh, sinh sinh bất tức...
“...Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu, tự hữu sở vô, vô trung sinh hữu...”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, nhịn không được vươn hai tay, bắt chước hành động của hai con cá chạch, bắt đầu tay trái đánh với tay phải. Dần dần cảm giác được, bộ này hành động nhìn như bát quái, nhưng có chút khác biệt rất nhỏ, trong đó pháp tắc thôi diễn vượt qua bát chi dịch số, một tay là bát, hai tay đối diễn nhau thì là mười sáu.
Tay trái là âm, tay phải là dương, tay trái vì tiên thiên, tay phải làm hậu thiên...
Không có bất cứ sự nhắc nhở nào, Diệp Thiếu Dương nháy mắt đã hiểu, bộ pháp tắc vận hành này, là dịch số tiên thiên mười sáu quẻ đầy đủ!
Diệp Thiếu Dương lặp lại thôi diễn theo mấy lần, tuy rất nhiều đạo lý quẻ tượng biến hóa nhất thời thôi diễn không ra, nhưng pháp tắc vận hành cơ sở lại càng lúc càng quen thuộc, sau mấy lần, không cần hai con cá chạch dẫn đường, bản thân cũng có thể múa hai tay theo, vừa múa máy, vừa thôi diễn dịch số trong đó, rất nhanh tính ra bảy quẻ trong tiên thiên bát quái, chỉ thiếu một quẻ tượng Dịch số cuối cùng!
“Đệch, hơn nửa đêm, cậu ở đây khiêu vũ à!” Một thanh âm như sấm sét, đem Diệp Thiếu Dương từ trong cảnh mộng ảo bừng tỉnh, nhìn chăm chú, cá chạch đã không còn, ngay cả nước trong cũng không còn, tất cả đều là ảo giác, đều đã biến mất.
Tiểu Mã đi lên, vỗ một phát ở trên vai hắn, “Tôi nói này, cậu đây là mộng du hay là làm gì thế?”
Diệp Thiếu Dương có một loại xúc động đem đầu cậu ta cắm vào trong bồn cầu dìm chết đuối, nhưng theo đó một cái ý niệm xẹt qua trong đầu, Diệp Thiếu Dương ngây người vài giây, giật mình hiểu, tất cả cái này đều được định sẵn!
Nói cách khác, Tiểu Mã ở lúc này xuất hiện, là chịu một loại lực lượng trong minh minh chi phối, đến cắt ngang mình, do đó chỉ học được bảy quẻ trong tiên thiên bát quái, thiếu một quẻ... Nếu không thật sự học hết bát quái, hiểu thấu thiên cơ, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy như vậy rất tốt, tiên thiên bảy quẻ, đã đủ mình làm phép sử dụng, mục tiêu của mình chính là hàng yêu tróc quỷ, tương lai có một ngày có thể ở phương diện này đi đến mức tận cùng là được, không chút hứng thú đối với các bản lãnh biết quá khứ tương lai, thậm chí thật sự hô mưa gọi gió.
Nói đến cùng, hắn chỉ muốn làm một con người, một con người trâu bò tận trời, không muốn thành tiên.
Diệp Thiếu Dương hai tay chống hai bên bồn cầu, nhìn ảnh ngược của mình ở trong nước, cảm khái cười khổ, “Thật không ngờ, ta sẽ ngộ đạo đối với một cái bồn cầu, càng không ngờ tới... Đạo này, là bị ngâm nước tiểu nghẹn ra.”
Cái này đại khái chính là cơ duyên Âm Dương thư đem tới cho mình nhỉ.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng về phòng, vừa vào cửa đã nhìn thấy trên sách Âm Dương liên tục phát sáng, hắn leo lên giường khoanh chân ngồi xuống, đem Âm Dương thư đặt ở đầu gối, nhìn thấy ánh vàng bên trên có quy luật tiến hành xoay tròn, lập tức linh quang thoáng hiện nghĩ tới phương pháp mở ra nó, lập tức lấy bốn góc vuông của sách làm tứ trụ.
Sau đó vươn ngón trỏ tay phải, phóng cương khí, lợi dụng đạo lý tiên thiên Dịch số vừa học được, ở trên trang sách bắt đầu vạch có quy luật, đem khí tức cắt ra, dẫn đường... Sau đó hít vào một hơi, đưa tay chỉ một phát ở bên trong——
Âm dương hội tụ, kim thạch vi khai.
Một ánh sáng nhu hòa hiện lên, sách đá mở ra trang đầu tiên.
Trang sách là trong suốt, bên trên có rất nhiều điểm sáng tạo thành văn tự ký hiệu, câu đầu tiên bên trên là: âm dương chi đạo, lấy tiên thiên Dịch số làm cơ sở, lấy hậu thiên Dịch số là thể, âm dương đồng tu, thần thuật có thể thành...
Nhìn tiếp xuống, xuất hiện tên pháp thuật thứ nhất: Lục Giáp Bí Chúc: lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành.
Phía dưới mỗi một chữ, đều vẽ hình dáng tay pháp ấn tương đối.
“Lục Giáp Bí Chúc! Em rể nó chứ!” Diệp Thiếu Dương hưng phấn nhảy lên.
Tiểu Mã nhìn thoáng qua nhíu mày nói: “Lâm binh đấu giả... Cái gì thế này, ở trên tivi thường xuyên nhìn thấy, đạo sĩ các cậu không phải vốn biết thứ này sao?”
“Đó là tiểu lục giáp, lại gọi là Cửu Tự Chân Ngôn, là hậu nhân tự căn cứ hậu thiên bát quái thôi diễn ra, uy lực cũng chỉ như vậy đi, còn không lợi hại bằng một đạo thần phù, cậu có bao giờ thấy tôi dùng?” Diệp Thiếu Dương lấy tay trỏ trỏ trang sách, “Cái này chính là dùng tiên thiên bát quái thôi diễn ra Lục Giáp Bí Chúc đích thực, uy lực... Tôi cũng không biết, nhưng khẳng định rất lợi hại.”
Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã hiểu, vì sao lão tổ Diệp Pháp Thiện phải ở trên sách đá bày ra dùng tiên thiên Dịch số mới có thể cởi bỏ cấm chế: nếu không hiểu tiên thiên Dịch số, cho dù mở ra quyển sách này, vẫn không có cách nào tu luyện pháp thuật trong đó.
Lúc này không vội tu luyện, muốn xem phía sau còn có những pháp thuật nào, vì thế đầy cõi lòng hưng phấn lật về phía sau, lúc này mới phát hiện căn bản không lật nổi: mỗi một trang đằng sau đều có cấm chế.
Nhưng những cấm chế này đều rất thuần túy, là dựa vào pháp lực để mở ra, lấy pháp lực của mình trước mắt, thế mà một tờ cũng không lật nổi, cũng cảm thấy cạn lời, vì thế nhìn kỹ trang sách, phát hiện sách này tuy dày, nhưng do khắc từ đá, mỗi một trang đều rất dày, một quyển sách cũng chỉ vài tờ mà thôi. Xem ra pháp thuật đạo môn trâu bò nhất thiên hạ, cũng chỉ vài loại...
Lập tức không thử lật trang nữa, bảo Tiểu Mã rời khỏi, nên làm gì làm cái đó đi, bản thân bắt đầu tu luyện môn Lục Giáp Bí Chúc này...
Bận rộn mãi đến lúc trời sáng, cuối cùng học được, kết quả phát hiện, Lục Giáp Bí Chúc này cần phối hợp thần phù cùng nhau sử dụng, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Cửu Tự Chân Ngôn, cũng chính là chín lá thần phù, nhưng lấy pháp lực của mình trước mắt, muốn một hơi thi triển chín thần phù, căn bản là không làm được. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc, lần đầu tiên cảm giác được pháp lực mình thật sự quá thấp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào tăng lên pháp lực.