Diệp Thiếu Dương đem linh phù cuộn lại, vặn thành dạng bấc đèn, bôi chút mỡ giao ở bên trên, làm nhiên liệu, miễn cho mọi người còn chưa thổi hết, linh phù đã cháy hết, làm xong sau đó đưa cho Tiểu Mã.
Tiểu Mã tiếp nhận, ghé đến bên miệng, thổi một hơi, trên linh phù hiện lên một điểm sáng màu đỏ, bốc cháy lên một ngọn lửa màu lam âm u.
“Hắc hắc, tôi nói tôi không có việc gì mà.” Tiểu Mã nhảy lên, “Thế này là tôi không có việc gì nhỉ?”
“Không có việc gì, người tiếp theo.”
“Em đến đi.” Diệp Tiểu Manh nói xong tiếp nhận linh phù, linh phù đến trong tay cô, lửa lập tức tắt, sau đó Diệp Tiểu Manh ghé đến bên miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, linh phù lại lần nữa sáng lên.
Diệp Tiểu Manh hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, đem linh phù giao cho cha, đầy lòng chờ mong nhìn hắn.
Ở một góc, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức đem súng lục từ trên người Diệp Tiểu Manh dời đi, nhắm ngay Diệp Bá.
“Áp lực thật lớn mà.” Diệp Bá nhìn nhìn họng súng tối om, cười cười, sau đó thổi một hơi, linh phù cũng sáng.
Sau đó đến lượt Vương Thanh Phong.
Vương Thanh Phong cười nói: “Tôi cũng phải thử sao?”
“Xin lỗi, ông ngày đó cũng có mặt.” Diệp Thiếu Dương nói, “Vẫn là tiêu trừ hoài nghi một lần thì hơn.”
“Được rồi, tuân thủ quy tắc.” Vương đại thiện nhân hai tay cầm lấy đoạn dưới linh phù, thổi một hơi, linh phù cũng sáng.
Chỉ còn lại có Tương Kiến Hoa.
Ánh mắt toàn bộ mọi người đều rơi ở trên người hắn, sắc mặt khẩn trương nhìn hắn. Dù sao dựa theo Diệp Thiếu Dương nói, nơi này tất nhiên có một người là Tà Thần, mấy người trước đó đã đều không phải, điểm đáng ngờ của Tương Kiến Hoa tự nhiên lớn nhất.
Hắn cũng không chối từ, từ trong tay Vương đại thiện nhân tiếp nhận linh phù, đặt ở bên miệng thổi một phát, linh phù... Cũng sáng lên.
Sao có thể... Như vậy?
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn vài người trước mặt, chẳng lẽ, là lối suy nghĩ của mình có sai?
“Ha ha, Tiểu Diệp Tử, suy luận của cậu sai rồi, nơi này không có Tà Thần.” Tiểu Mã trầm tĩnh lại, vỗ vỗ ngực, “Vừa rồi thật sự là khẩn trương chết tôi, nhỡ đâu Tà Thần ngay trong mọi người, mọi người quen thuộc như vậy, làm sao tiện xuống tay chứ.”
Diệp Tiểu Manh nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Nhưng, đoạn phân tích đó của Thiếu Dương ca rất hợp lý mà.”
“Phân tích hợp lý nữa, cũng không nhất định đã là sự thật, rất nhiều chuyện, đều là tồn tại ngẫu nhiên.” Tương Kiến Hoa nói, “Tôi là làm trinh sát hình sự, loại sự tình này tôi gặp rất nhiều.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Quả thực, bất cứ chuyện gì đều có ngoại lệ, xem ra là tôi hiểu lầm mọi người, thực xin lỗi các vị.”
“Không sao không sao.” Vương Thanh Phong xua xua tay, vui cười nói, “Như vậy càng tốt, như vậy chúng ta càng có lực ngưng tụ, tương lai ai cũng sẽ không hoài nghi ai nữa, đến đến đến, ngồi xuống ăn cơm.”
Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương từ trong túi lấy ra mấy đồng tiền Ngũ Đế, dùng thừng đỏ xâu qua ở trong lỗ đồng tiền, sau đó lặp lại buộc chặt, chỉ chốc lát làm thành vài cái, phân biệt giao cho đoàn người, nói:
“Vì tương lai Tà Thần không có cách nào hóa thân thành người trong chúng ta, mời mọi người đeo thứ này, trên tiền Ngũ Đế trong đó có ấn ký tôi lưu lại, không thể làm giả, nhỡ đâu có tình huống gì, chỉ cần nhìn thấy thứ này, tôi liền có thể kết luận mọi người là người một nhà.”
“Thứ này tốt!” Tiểu Mã người đầu tiên đem thừng đỏ buộc ở trên cổ.
Cha con Diệp Tiểu Manh cũng lập tức buộc.
Diệp Thiếu Dương thấy Vương Thanh Phong có chút chần chờ, biết hắn là thổ hào, không quá quen thứ này, cười nói: “Vương lão bản yên tâm, thứ này tuy không phải bảo bối gì, nhưng cũng tính là một món pháp khí trừ tà, so với dây chuyền khai quang còn có hiệu quả hơn, ông đeo vào chỉ có lợi không có hại.”
Vương Thanh Phong nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ đành đeo vào. Sau đó Tương Kiến Hoa cũng đeo.
Diệp Thiếu Dương lại ném cho lão Quách một đồng, “Huynh pháp lực thấp, có khả năng bị nhập vào, đeo đi.” Sau đó nhìn Nhuế Lãnh Ngọc và Uông Ngư một cái.
Uông Ngư lập tức xua tay nói: “Đừng cho ta, để ta đeo còn không bằng chính ngươi đeo đâu.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, xoay người thu hồi chỉ đỏ cùng đinh dài quấn ở trên cửa, thét to nhân viên phục vụ đưa lên đồ ăn.
Vương Thanh Phong nhiệt tình hô mọi người ngồi xuống, mở một chai rượu ngon, đoàn người cùng nhau ăn uống.
Trong bữa, Vương Thanh Phong dẫn đề tài, nói tới phong thuỷ, lão Quách biết hắn là thổ hào, cố ý thong thả nói, Vương Thanh Phong nghe nghiêm túc, cuối cùng kích động mời hắn xem phong thuỷ một lần cho nhà mình, đương nhiên, không phải xem miễn phí.
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đã lâu không gặp, vốn muốn nán lại thêm với cô một chút, không ngờ Uông Ngư an vị ở bên cô, không ngừng gắp thức ăn cho cô.
“Con vịt muối này mùi vị không tệ, em nếm thử.”
“Tứ Hỉ Hoàn cũng rất tốt, cho em một viên.”
“Đầu cá rắc tiêu rất chính tông, em... Ồ đúng rồi, em không ăn cá, uống thêm chút canh đi, em gần đây sắc mặt không tốt, tẩm bổ chút.”
Nhuế Lãnh Ngọc tuy không nói chuyện, nhưng ai đến cũng không từ chối, tựa như rất hưởng thụ cảm giác được Uông Ngư chiếu cố.
Diệp Thiếu Dương nhìn một bàn món ngon, nháy mắt không còn một chút hứng thú ăn.
“Thiếu Dương ca, sao anh không ăn cơm?” Diệp Tiểu Manh không rõ nguyên do, thân thiết hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Không đói.”
Diệp Tiểu Manh giỏi hiểu ý người nói: “Anh có phải đang rầu rĩ chuyện diệt trừ Quỷ Tiên thôn hay không, cái này không vội được đâu, lại nói anh cũng không thể vì việc này không ăn cơm nha.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười.
Đám người lão Quách hỏi kế hoạch một bước tiếp theo, Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ muốn giết vào Quỷ Tiên thôn, đi giếng nước chỗ đó tìm kiếm chân thân quỷ mẫu sau đó giết chết, nhưng đó sẽ là một hồi đại chiến, cho nên để sau mưu tính kỹ một phen, sau đó mới hành động.
Cơm nước xong, Nhuế Lãnh Ngọc muốn về nhà khách đi nghỉ ngơi, theo Uông Ngư cùng nhau đi trước. Diệp Thiếu Dương lập tức từ biệt mọi người, dẫn Tiểu Mã chạy thẳng về nhà Diệp Quân, vừa lúc vợ chồng Diệp Quân ở nhà, Diệp Thiếu Dương nói cho bọn họ, mình có bạn đến hỗ trợ, muốn dọn qua ở cùng với bọn họ, tiện cho trao đổi với nhau.
Hai vợ chồng Diệp Quân tuy không nỡ để hắn dọn đi, nhưng biết hắn là cần đi làm chính sự, cũng không tiện ngăn trở, dặn hắn một phen, bảo hắn thường về nhà thăm. Sau đó, Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã vào nhà thu dọn đồ đạc.
“Nơi này ở tốt bao nhiêu, cần gì phải đi chứ.” Tiểu Mã rất mờ mịt, “Thu dọn đồ đạc phiền toái.”
Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta, đem đồ đạc thu thập, rời khỏi cửa nhà, chạy vội đi tới nhà khách trên chợ, đặt hai gian phòng.
Nhà khách rất nhỏ, chỉ có hai tầng lầu, hai người sau khi đi lên, Tiểu Mã liếc một cái nhìn thấy thẻ ở cửa, “203, 204, cậu tùy tiện chọn một gian đi.”
Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp ứng một tiếng, lại gõ vang cửa phòng 206.
Đợi một hồi, cửa phòng mở ra, Nhuế Lãnh Ngọc mặc áo ngủ, vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
“A, đây là phòng cô à.” Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu, ánh mắt lại ra sức liếc vào trong phòng, phòng rất nhỏ, nhìn một cái không sót gì, lại không có ai khác.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn cầm hành lý trong tay, nói: “Anh làm gì?”
“Ồ, tôi cũng dọn tới đây ở, hình như... Ngay tại phòng cách vách cô, gõ lầm cửa.” Diệp Thiếu Dương cảm thấy bản thân giả bộ thật sự giống.