Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: “Trước đó anh không phải đã tới sao, chỉ mấy căn phòng vậy còn có thể đi nhầm?”
“Hắc hắc, nhất thời quên, cô tiếp tục nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.”
Nhuế Lãnh Ngọc không khách khí đóng cửa lại.
Diệp Thiếu Dương đến thẳng 203, mở ra cửa phòng đi vào, đem đồ đạc của mình buông xuống.
Tiểu Mã theo vào đến, cười gian nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu rất thành thật, không ngờ cậu cũng có thời điểm tinh như vậy. Cái gì thuận tiện trao đổi, tôi thấy cậu là sợ hai người bọn họ trao đổi quá sâu, mới dọn tới chỗ này giám thị nhỉ?”
Tâm sự bị nhìn thấu, Diệp Thiếu Dương đỏ mặt mắng: “Cút!” Đem cậu ta đuổi ra khỏi phòng.
Khép lại cửa phòng, Diệp Thiếu Dương lên giường ngồi, tâm triệt để rối loạn.
Ngày hôm qua chạy xe đêm, chưa ngủ hẳn hoi, Nhuế Lãnh Ngọc sau khi lên giường ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh lại, sắc trời đã tối, cầm lấy đồng hồ nhìn thoáng qua, cái đồng hồ pháp thuật này của cô ở lúc không cảm giác được khí âm tà, chỉ là một cái đồng hồ bình thường.
Năm giờ bốn mươi. Ngủ một giấc tận mấy giờ.
Nhuế Lãnh Ngọc duỗi lưng mỏi, nghĩ đến biểu hiện ban ngày của Diệp Thiếu Dương, nhịn không được cười lên, đang định xuống giường đi rửa mặt chải đầu, trong phòng đột nhiên sáng lên một tia sáng đỏ, vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện đồng hồ pháp thuật vừa bị mình buông xuống sáng lên, cầm lên nhìn, kim đồng hồ dừng ở một phương hướng, không nhúc nhích.
Cái này nói rõ, phía trước kim đồng hồ trong vòng năm mươi mét, tất có quỷ yêu tà linh!
Ngay cả quần áo cũng chưa thay, trực tiếp từ trong ba lô của mình lấy ra hai kiện pháp khí, chạy ra ngoài cửa, dựa theo kim đồng hồ nhắc nhở, lao thẳng lên sân thượng.
Trên sân thượng đã là mây đen áp đỉnh, một nam tử đồ tây thẳng tắp, có chút đẹp trai đang đạp mây đen lăng không đi tới.
Lệ quỷ!
Đối phương thấy cô, cũng sửng sốt một chút. Chỉ trong nháy mắt, Nhuế Lãnh Ngọc bóp cò súng diệt hồn, một viên đạn đánh vào trên thân nam tử, nổ tung, một làn máu quỷ màu xanh lục xuyên thấu qua vết thương trên đồ tây, hướng ra phía ngoài chảy ra.
“Hồng tiêu...” Nam tử khụt khịt, mơ hồ hiểu cái gì.
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này lại nã thêm một phát súng.
Một lần này nam tử có điều phòng bị, chân dời đi, thoải mái tránh đi viên đạn, tới cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, cúi người dùng một đôi mắt quỷ màu xanh lục che kín tơ máu nhìn cô, nói: “Mỹ nữ cũng quá bạo lực rồi.”
Mở ra một bàn tay, năm ngón tay nhanh chóng sinh trưởng, biến thành vuốt sắc như dã thú, đầu ngón tay tụ tập oán khí, hướng mặt Nhuế Lãnh Ngọc chụp đến.
Nhuế Lãnh Ngọc không chút sợ hãi nâng lên tay phải, trên nắm tay đeo một thanh đao sắc giống như nắm đấm gai, đón đầu phản kích, từ lòng bàn tay nam tử xẹt qua, oán khí gặp được nắm đấm gai, lập tức rút lui tan rã.
“Hả?” Nam tử cả kinh, nhìn về phía nắm đấm gai. Nhuế Lãnh Ngọc lại hóa chưởng thành chỉ, trong miệng niệm chú ngữ, hướng hắn lăng không chỉ một phát.
“Động Thiên Chỉ!”
Một ánh sáng màu tím đẩy ra oán khí, hướng tới mặt hắn bắn tới.
Nam tử không tránh, miệng lập tức mở ra đến một góc độ khoa trương, phun ra một luồng oán khí, gặp ánh sáng tím, đều tự chấn vỡ triệt tiêu.
Nam nhân nhếch môi, đầu lưỡi màu đen liếm một vòng ở trên môi, cười nói: “Rất lợi hại.”
Dang ra đôi tay, từng luồng oán khí xé rách đồ tây, phá cơ thể mà ra, hội tụ ở giữa hai tay, mãnh liệt đâm đến.
Nhuế Lãnh Ngọc một tay kết ấn, một tay đem nắm đấm gai đánh tới trước mặt...
Trong phòng, Qua Qua dùng sức đem Diệp Thiếu Dương lắc tỉnh, nói: “Đã xảy ra chuyện, bên ngoài đánh nhau rồi!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, ngửi được một luồng oán khí mơ hồ, không nói năng gì, từ dưới gối đầu rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chạy ra khỏi phòng, một hơi chạy lên sân thượng, ngẩng đầu nhìn, hai bóng người đang đánh với nhau.
Một trong số đó là lệ quỷ hình dạng cây gậy —— Diệp Tiểu Thước, đối thủ là Nhuế Lãnh Ngọc mặc áo ngủ.
Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi, phát hiện Diệp Tiểu Thước ra tay cũng không lưu tình, mà Nhuế Lãnh Ngọc một mình lực chiến hắn, cũng không rơi vào thế yếu chút nào, vừa quay đầu thấy Diệp Thiếu Dương, trách mắng: “Anh nhìn cái gì!”
“A, con quỷ này tôi biết, hắn không phải đến đánh nhau.” Diệp Thiếu Dương hướng Diệp Tiểu Thước bĩu bĩu môi, “Đừng đánh nữa.”
Qua Qua vốn đã làm sẵn chuẩn bị xông lên, nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, cũng ngây ra, nhưng Diệp Tiểu Thước thế mà lại thật sự tung người lui về phía sau, đứng ở bên cạnh sân thượng. Nhuế Lãnh Ngọc biết phương diện này có tình huống, cũng dừng tiến công.
Diệp Tiểu Thước nâng tay, lau một phát ở trên người, lập tức lại biến thành hình tượng một thân đồ tây giày da, ngay cả đồ tây cũng là mới tinh.
“Ngươi làm sao biết, ta không phải đến giết ngươi?” Diệp Tiểu Thước như có hứng thú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.
“Bởi vì, ngươi không phải đối thủ của ta, không cần thiết đi tìm cái chết.” Diệp Thiếu Dương hướng phía trước đi vài bước, thản nhiên nói.
Diệp Tiểu Thước không nói gì cười cười.
“Ta biết, ngươi là tới tìm ta hợp tác.” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn nói.
Diệp Tiểu Thước nhíu mày, nói: “Ngươi sao có thể biết?”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, quyết định một hơi nói ra tất cả:
“Vốn, ta cũng không biết ngươi làm tất cả là vì cái gì, thẳng đến về sau nghe được chuyện xưa của ngươi, ngươi là một pháp sư rất khá, tình nguyện hy sinh bản thân, hơn nữa rơi vào tình trạng hồn phách không yên, vạn kiếp bất phục, cũng muốn đấu đến cùng với quỷ mẫu, ta cảm thấy, một kẻ như ngươi, cho dù thất bại, cũng không có khả năng sẽ theo địch.
Nghĩ như vậy, rất nhiều chuyện liền rõ, ngươi giết chết mấy kẻ thù kia, sau đó thông qua bọn họ nói cho ta biết, ngươi đã trở lại. Cái này thật ra là một loại cảnh báo, để ta biết ngươi tồn tại, từ thân phận của ngươi bắt đầu điều tra, dần dần tìm ra chân tướng cả sự kiện, sau đó, ngươi thông qua ai kia...
Ta không nhớ rõ tên, ngươi khống chế thân thể hắn, hướng phía Quỷ Tiên thôn bay đi, thật ra là đang dẫn ta đi, do đó phát hiện Quỷ Tiên thôn... Ngươi trên thực tế, là đứng về phe ta. Ta nói đúng không? Nhưng ngươi lo lắng quỷ mẫu hoài nghi, cho nên không thể nói rõ cho ta biết, có phải hay không?”
Diệp Tiểu Thước sắc mặt cổ quái nhìn hắn một hồi, nói: “Ngươi chỉ nói đúng một nửa, ở trong Luân Hồi ti, ta là đang toàn lực chấp hành mệnh lệnh của quỷ mẫu, đi bắt lấy vong hồn phụ thân ngươi, nếu thành công, ta sẽ một còn đường đi đến cuối, nếu là thất bại, ta sẽ cho ngươi một lần cơ hội.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, “Ta không rõ, ngươi vì sao phải làm tiểu đệ cho quỷ mẫu?”
Diệp Tiểu Thước cười sầu thảm, lẩm bẩm: “Bởi vì Tuyết Kỳ. Nàng sau khi chết, mệnh hồn bị quỷ mẫu cướp lấy, đã bị tẩy hồn, dần dần mất đi tâm hồn ban đầu, giống quỷ mẫu, muốn thành lập một Quỷ Tiên thôn vạn thế vĩnh tồn, không ngừng cung cấp tài nguyên tu luyện cho bản thân...
Một người, một khi ngay cả hồn phách cũng trầm mê, vậy không có cách nào cứu. Cho nên, ta chỉ có thể theo nàng cùng nhau trầm luân tiếp, phản bội toàn bộ.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Bởi vì sao?”
“Bởi vì... Nàng là vì ta mà chết, lúc còn sống ta không thể cho nàng hạnh phúc, sau khi chết, ta cũng nhất định phải thủ hộ nàng, không thể nhìn thấy nàng chịu bất cứ ủy khuất nào nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Không riêng gì như vậy đi, ta cho rằng, ngươi cam nguyện phục vụ quỷ mẫu, là vì ngăn cản Quỷ Tiên thôn mở rộng, hình thành một loại quy phạm, mười năm qua vẫn tường an vô sự với mấy thôn phụ cận. Nếu ngươi không xông vào địa phủ, ngươi còn có cơ hội quay đầu.”