Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 548: Chương 548: Chương 548: Hai vòng cánh dơi




Bất cứ quỷ hồn nào, một khi đánh vào địa phủ, chính là tội ác tày trời, hoặc không bị bắt, một khi bị bắt, thì đánh vào địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.

“Quay đầu.” Diệp Tiểu Thước cười ha ha, “Quay đầu thế nào đây, Diệp Thiếu Dương, ta lúc còn sống vì tru sát quỷ mẫu trả giá toàn bộ, ngay cả cơ hội luân hồi cũng từ bỏ, sau khi chết lại cẩn trọng, chế định ra những quy củ kia, Quỷ Tiên thôn chỉ lấy âm hồn, không giết người sống... Ta không thẹn với lương tâm, đáng tiếc vận mệnh trêu cợt ta như thế...”

Hắn cười đến điên cuồng, trên một khuôn mặt quỷ dữ tợn treo đầy nước mắt.

“Mặc kệ là làm người hay là bắt quỷ, Diệp Thiếu Dương, ngươi biết cái gì đáng sợ nhất không?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, không hiểu ý tứ của hắn.

Diệp Tiểu Thước cười thảm nói: “Ta trả giá toàn bộ, cho tới bây giờ không oán không hối, ta chịu không nổi nhất, là kết quả là mới biết được, thì ra ta căn bản không có tư cách đi làm chuyện này...

Lúc còn nhỏ, phát hiện tấm bia đá, tìm được phong ấn quỷ mẫu là ta, về sau có duyên bái sư học nghệ, trở thành pháp sư cũng là ta, trong xương tủy ta còn chảy dòng máu Diệp gia, ta cho rằng châm ngôn trên đá phong ấn viết ‘hậu nhân Diệp gia trấn áp quỷ mẫu’ là nhằm vào ta, cho nên, ta không chút do dự làm tất cả cái này, mà thẳng đến khi gặp ngươi...

Ha ha... Ta mới biết được, ta từ khi bắt đầu đã lầm rồi, hậu nhân Diệp gia có thể có cơ hội đối kháng với quỷ mẫu, là ngươi, không phải ta! Diệp Thiếu Dương, ngươi có thể lý giải cảm thụ của ta không?”

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào, loại cảm giác này, hắn chưa từng thể hội, nhưng hoàn toàn có thể lý giải: một người vì sự kiện nào đó trả giá toàn bộ, kết quả mới phát hiện tất cả đều là hiểu lầm, đi làm áo cưới cho người khác, loại cảm giác này mang đến thống khổ vượt xa bản thân ở trong sự kiện thừa nhận.

Chân thân Diệp Tiểu Thước đứng ở trong một mảng khí đen, vừa khóc vừa cười, bộ dạng điên cuồng, qua hồi lâu, hắn chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, u ám nói:

“Khi biết được chuyện này, ta hận không thể giết ngươi, giết toàn bộ mọi người, để mình triệt để lưu lạc, nhưng lần lượt thấy ngươi vì cứu người phấn đấu quên mình, nhất là ngươi hát bài ca đó, ‘Ta là thiên sư ở nhân gian, địa ngục chưa trống chẳng thành tiên...’ từ trên người ngươi, ta nhìn thấy bóng dáng mình năm đó, mới biết được chúng ta thật ra đều là giống nhau. Cho nên, ta mới quyết định cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”

Diệp Thiếu Dương cảm kích nhìn hắn, hỏi: “Ngươi và quỷ mẫu trước kia là tử địch, ả vì sao tin tưởng ngươi như thế, chẳng lẽ không sợ ngươi phản bội sao, hay là đã làm cái gì đối với ngươi?”

Diệp Tiểu Thước lắc đầu nói: “Quỷ mẫu cái gì cũng chưa làm với ta, nhưng... Ả đã thu lấy mệnh hồn của Tuyết Kỳ, hơn nữa đã thay đổi ý chí của nàng, trở thành thủ hạ tuyệt đối nguyện trung thành với ả, mà ả biết, hiện tại ta đã hoàn toàn không còn gì cả, chỉ có Tuyết Kỳ... Ả biết ta sẽ mãi thủ hộ nàng, cho nên chỉ cần nắm giữ nàng, chẳng khác nào nắm giữ ta.

Cho nên, Diệp Thiếu Dương, nếu ngươi muốn đánh bại quỷ mẫu, nhất định phải nghĩ cách giải cứu mệnh hồn bị cướp lấy của nàng, bằng không thật sự đánh nhau, ta sẽ đứng ở bên bà ta. Xin lỗi, bởi vì nàng với ta mà nói, so với toàn bộ thế giới còn quan trọng hơn.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Muốn từ trong tay quỷ mẫu đem mệnh hồn cô ấy đoạt về, hầu như không có khả năng.”

“Đúng vậy, nhưng ngươi là Mao Sơn thiên sư, nếu trên đời này còn có ai có thể làm được chuyện không có khả năng này, ngoài ngươi ra còn ai.”

Lời hắn nói, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy sức ép trên vai lớn như núi, hít sâu một hơi nói: “Ta nghĩ cách đi, đúng rồi. Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”

Diệp Tiểu Thước lắc đầu, “Không có thời gian, quỷ mẫu mỗi ngày ở nháy mắt ngày đêm luân phiên sẽ tiến vào nội tu, ta mới có cơ hội tới tìm ngươi, hiện tại sắc trời đã tối, ta phải trở về.” Hắn vừa nói, bóng người vừa bay về phía sau, bỏ lại một câu: “Nhớ kỹ, quỷ mẫu cực khó đối phó, muốn đối phó ả, ban ngày buổi tối đều giống nhau...”

Diệp Thiếu Dương đối mặt phương hướng hắn biến mất, vái một cái thật sâu, mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất cho tới bây giờ, hắn là một người rất khá, một pháp sư vĩ đại.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy cảm khái, tựa vào trên rào chắn của sân thượng, trầm mặc không nói.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng ở một bên lẳng lặng đứng, qua hồi lâu lặng lẽ nói: “Chuyện hắn nói, có biện pháp không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

Qua Qua đi tới, nói: “Lão đại, chuyện này không phải không sai biệt lắm với lúc trước Tứ Bảo bị Hồ Uy khống chế sao, ngươi đem quỷ mẫu giết chết, không phải có thể thả ra mệnh hồn của Tuyết Kỳ sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi nói nhẹ nhàng quá, quỷ mẫu là dễ giết sao, ả đã có thủ hạ đắc lực như vậy, khẳng định sẽ đẩy sớm tiến độ đánh với chúng ta, hơn nữa bản thân Tuyết Kỳ cũng cam tâm bán mạng cho ả, đến lúc đó toàn lực đối phó chúng ta, chúng ta là đánh hay không đánh? Không đánh thì lộ tẩy, đánh mà nói, không đem cô ta đánh chết, rất có thể không gặp được quỷ mẫu...”

Qua Qua giật mình, lúc này mới nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng.

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nói: “Chỉ có đánh bất ngờ, trực tiếp đem quỷ mẫu giết chết trước, đây là biện pháp duy nhất.”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói, nếu đối thủ chỉ có một quỷ mẫu, còn dễ nói chút, nhưng hiện tại... Còn có Tà Thần kia, lúc nào cũng nấp ở chỗ tối dò xét mình.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng đôi tay Nhuế Lãnh Ngọc nhìn lại, trên mu bàn tay trắng nõn lắp một lưỡi đao kim loại hàn quang lập lòe, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Nhuế Lãnh Ngọc vươn tay đến trước mặt hắn, Diệp Thiếu Dương không chút khách khí bắt lấy tay nàng, lăn qua lộn lại xem hồi lâu.

Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói: “Anh rốt cuộc là cầm tay, hay là nhìn đồ thế?”

Diệp Thiếu Dương xấu hổ buông tay, gãi gãi đầu, nói: “Vẫn nhìn không ra là cái gì.”

“Đây là hai vòng cánh dơi, pháp khí bên người tôi mới tạo ra, là dùng Long Cốt Cương trộn lẫn rất nhiều thuốc phép quý trọng tạo ra, rất lợi hại.”

“Vậy tôi phải xem chút nữa.” Diệp Thiếu Dương cười cợt lại đem tay cô nâng lên, nào có tâm tư nhìn cái gì hai vòng cánh dơi, nắm bàn tay nhỏ của cô, trái tim giống như máy đóng cọc.

Qua Qua rất khinh bỉ trợn trắng mắt, nhảy đến một bên.

Nhìn mặt Nhuế Lãnh Ngọc khoảng cách gần như thế, Diệp Thiếu Dương có một loại cảm giác như đã mấy đời, đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đúng rồi. Sao tôi trước kia không biết cô có sư huynh?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Hắn trước giờ không ở trong nước, nhưng bọn tôi lúc còn nhỏ là cùng nhau lớn lên.”

Ặc... Thanh mai trúc mã à.

Diệp Thiếu Dương gãi cái ót, “Giữa hai người... Trừ sư huynh muội, còn có quan hệ gì khác không?”

Nhuế Lãnh Ngọc rất hiếm có nở nụ cười, đem tay mình từ trong tay hắn rút ra, đi về phía cầu thang, để lại Diệp Thiếu Dương buồn bã như mất mát.

Diệp Tiểu Thước về tới Lưỡng Giới sơn, kết quả toàn bộ “Quỷ Tiên” đi vào nhìn thấy đều sắc mặt xanh mét, động tác dại ra tập trung ở hai bên dòng suối, trên mặt mang theo vẻ mặt chết lặng mà hung tàn, từng tầng oán khí quanh quẩn ở chung quanh thân thể bọn họ, tràn ngập khe núi.

Trong lòng Diệp Tiểu Thước hoảng hốt, mới một lúc không gặp, là cái gì khiến các bà con từ quỷ hồn bình thường biến thành loại lệ quỷ đáng sợ này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.