Nhìn các quỷ hồn đó ngay cả mình cũng không nhận ra, chậm rãi di động như cương thi ở trong khe núi, trong lòng Diệp Tiểu Thước kinh ngạc đến cực điểm, đột nhiên, một bóng người từ trong khe núi đối diện bay tới, đáp bên người hắn, là Tuyết Kỳ.
“Anh đã đi làm gì.” Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, nói.
“Anh...”
“Anh từng đáp ứng em, vĩnh viễn sẽ không gạt em.” Tuyết Kỳ lặng lẽ nói.
Diệp Tiểu Thước cúi đầu, nói: “Anh đi tìm Diệp Thiếu Dương.”
Câu trả lời này chưa làm Tuyết Kỳ cảm thấy giật mình, cái gì cũng chưa nói, kéo tay Diệp Tiểu Thước, một đường bay lên đỉnh núi, đứng ở bên vách núi, nhìn chợ Ẩn Tiên chỗ xa xa, buồn bã nói: “Em biết mà, anh sẽ làm như vậy.”
“Anh làm như vậy... Là vì em.” Diệp Tiểu Thước nói, “Anh biết anh không có biện pháp thuyết phục em, nhưng anh phải đi làm như vậy.”
“Mười năm trôi qua rồi, Tiểu Thước, anh không thay đổi một chút nào.” Tuyết Kỳ cúi đầu nhìn các quỷ ảnh trong khe núi bay tới bay lui, nói, “Từ ngày đó chúng ta chết trở đi, đã không còn biện pháp quay đầu, em rất thích cuộc sống hiện tại, nhưng anh lại cứ muốn phá hư nó.”
Cô đưa tay chỉ về phía các quỷ ảnh kia, nói: “Nếu không phải anh đem Diệp Thiếu Dương đưa tới, các quỷ hồn này cũng có thể giống chúng ta, vô ưu vô lự sinh sống, mà hiện tại, chúng nó lại biến thành bộ dạng này.”
Diệp Tiểu Thước cả kinh nói: “Bọn họ đây là có chuyện gì?”
Tuyết Kỳ lẩm bẩm: “Tiên nương đã bỏ vào ở trong nước Vong Xuyên bộ phận oán khí của mình, bọn họ sau khi uống xong, tà niệm che lòng, đã biến thành lệ quỷ có thể khống chế.”
Diệp Tiểu Thước hít sâu một hơi, nói: “Tiên nương đây là...”
“Bà ấy muốn chủ động ra đòn, tiến công chợ Ẩn Tiên.” Tuyết Kỳ quay đầu, nói, “Đã bị Diệp Thiếu Dương phát hiện bí mật Quỷ Tiên thôn, hắn sớm muộn gì sẽ đến tiến công, gã này quỷ kế đa đoan, tiên nương đối với hắn cũng có chút kiêng kị, đơn giản chủ động ra đòn, vây chết bọn họ.”
Cô quay đầu nhìn về phía chợ Ẩn Tiên, lẩm bẩm: “Không cần mấy ngày, chợ Ẩn Tiên sẽ biến thành một địa ngục máu.”
Diệp Tiểu Thước kinh ngạc nói không ra lời.
Lúc này, Tuyết Kỳ quay đầu tới trước mặt hắn, lấy tay vuốt ve mặt hắn, dịu dàng nói: “Em biết anh là vì em, một lần này, em không nói cho tiên nương biết, nhưng lần sau, đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa...” Ngón tay cô đột nhiên cắm vào trong da mặt Diệp Tiểu Thước, dùng sức hướng phía dưới xé ra.
Quỷ thân bị thương, Diệp Tiểu Thước thống khổ vạn phần, nhưng, hắn vẫn đứng thẳng, không động đậy.
“Nhớ kỹ, thứ duy nhất anh cần phục tùng, chính là em!”
Tuyết Kỳ đem cả một khối da mặt của hắn kéo xuống, nhìn hắn, điên cuồng cười lớn.
Nhà khách cũng kiêm luôn cả làm cơm, tuy hương vị bình thường, nhưng tương đối tiện, ít nhất không cần ra ngoài. Chạng vạng, đoàn người Diệp Thiếu Dương liền ở trong nhà khách ăn cơm.
“Tiểu sư đệ, có chuyện, ta trước giờ quên nói cho đệ.” Cơm nước xong, lão Quách từ trong túi lấy ra một tờ giấy trắng, mở ra, đưa cho Diệp Thiếu Dương.
Bên trên có mấy hàng chữ bút lông màu đen viết ra, Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã biết là sư phụ viết, vừa xem, vừa chậm rãi đọc: “Nhị long tương tranh nhất long thương, lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong; bát thiên nữ quỷ nan tác mệnh, nhị thập nhất điểm bất năng trường...”
Quay đầu nhìn lão Quách, nói: “Đây là sư phụ để lại cho đệ?”
Lão Quách gật đầu, nói: “Đây là lần trước, trước khi đối phó Hỗn Độn, sư phụ lúc ấy ở chỗ ta, nhắc tới chuyện của đệ, sau đó viết xuống vài câu yết ngữ này, cũng chưa nói cái gì khác, đệ tự tìm hiểu đi.”
Diệp Thiếu Dương tập trung xem đi xem lại mấy lần, nói: “Hai câu nói phía trước rất dễ hiểu, nhị long tương tranh nhất long thương, lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong, chính là nói đệ gặp một đối thủ, hai bên chỉ có thể một người sống sót, nhưng nơi này nói ‘Nhị long’ và ‘Nhị đạo’, chỉ có phải cùng đối thủ hay không, điều đó thì không biết.”
Lão Quách gật gật đầu, nói: “Chính ta cũng nghĩ đã lâu, nơi này nói ‘Nhị đạo’, sẽ là nói đệ cùng Đạo Phong hay không?”
Diệp Thiếu Dương trở nên trầm ngâm, nói: “Chỉ mong không phải.”
Lão Quách lại sốt ruột không chờ được hỏi: “Hai câu nói phía sau thì sao, nhìn qua có chút dọa người, tám ngàn nữ quỷ đó, có ý tứ gì?”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, cười nói: “Lúc đệ ở trên núi, sư phụ thường xuyên viết loại yết ngữ này tặng người, đệ xem nhiều rồi, cũng có thể mò được chút quy luật. Sư phụ viết yết ngữ, không phải giấu đầu chính là đoán chữ, hai câu phía sau, hiển nhiên chính là thơ đoán chữ, chẳng qua đệ là đạo sĩ, tám ngàn nữ quỷ bốn chữ này, dễ dàng làm người ta tạo thành hiểu lầm, cảm thấy có liên quan với quỷ quái, thật ra, đây là đố chữ...”
Nói xong, từ trong túi lấy ra một cây bút, trên giấy dựa theo trình tự viết xuống bốn chữ “Tám ngàn nữ quỷ”, chẳng qua là viết cùng một chỗ, hợp thành một chữ.
Đám người lão Quách lập tức ghé lên xem xét.
“Ngụy?” Tiểu Mã giật mình, gãi gãi đầu nói, “Tám ngàn nữ quỷ... Không nói ra, thật đúng là chữ Ngụy!”
Diệp Tiểu Manh nhíu mày nói: “Vậy câu này là có ý tứ gì, tám ngàn nữ quỷ khó đòi mạng, ý tứ là nói một người có liên quan với chữ ‘Ngụy’, hoặc là họ Ngụy, không thể làm gì được đệ sao?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Nhìn từ mặt chữ, cũng chính là ý tứ này.” Cẩn thận suy tư một chút, bên cạnh mình hình như không có ai họ Ngụy hoặc tên Ngụy, vì thế âm thầm ghi tạc trong lòng, tương lai nhỡ đâu gặp được, nhất định phải chú ý.
“Vậy một câu cuối cùng thì sao, nhị thập nhất điểm bất năng trường?” Diệp Tiểu Manh nói.
Diệp Thiếu Dương lại lần nữa vận dụng cách đoán chữ, đi nhằm vào bốn chữ “Nhị thập nhất điểm”, xem có thể tạo thành một chữ hay không, vừa có một chút linh cảm, đột nhiên cửa nhà khách bị đẩy ra, một bóng người từ dưới màn đêm đi vào.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, là Tương Kiến Hoa, hôm nay giữa trưa cơm nước xong, hắn đã sớm rời khỏi, tiếp tục điều tra chuyện Diệp Thiếu Dương lúc trước dặn dò hắn.
“Cảnh sát Tương, có chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương nhìn ra vẻ mặt hắn khác thường, đứng dậy hỏi.
Tương Kiến Hoa gật gật đầu, xoay người đem cửa đóng lại, có chút khẩn trương nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi tra được một manh mối mấu chốt, nơi này... Nói chuyện có tiện không?”
“Đều là người mình cả, anh cứ việc nói.”
Tương Kiến Hoa đi về phía trước vài bước, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Tôi căn cứ chiếc xe Audi kia, đã tra được chủ xe sau lưng...”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ngọn nguồn sự tình, nhíu mày nói: “Anh lần trước không phải nói manh mối đã đứt sao?”
“Đúng vậy, nhưng bọn tôi vẫn không bỏ cuộc điều tra, ngay tại vừa rồi mới tra ra chân tướng, tôi sợ gọi điện thoại không an toàn, muốn giáp mặt nói với cậu một chút, là như vậy...”
Diệp Thiếu Dương xen lời hắn: “Quá trình trước hết đừng nói, anh nói thẳng kết quả, chủ nhân sau lưng chiếc xe đó, là ai?”
Tương Kiến Hoa hít sâu một hơi, nói: “Vương Thanh Phong!”
Là... Vương đại thiện nhân? Mọi người ngạc nhiên.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Xác định?”
Tương Kiến Hoa nói: “Nếu không mười phần nắm chắc, loại sự tình này tôi làm sao dám nói lung tung.”