Diệp Thiếu Dương ghé sát vào mặt nước, giật mình nhìn tất cả cái này, đột nhiên, trong hình ảnh “Vương Thanh Phong” đột nhiên quay đầu, một đôi mắt dính máu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, đồng thời nhanh chóng đem một bàn tay vươn ra, xuyên qua mặt nước, bóp yết hầu Diệp Thiếu Dương, dùng sức xiết chặt.
“Phành!” Nhuế Lãnh Ngọc nã một phát súng, đạn chu sa đánh trúng cái tay kia, lập tức hóa thành bột phấn, rơi vào trong máu, hình ảnh biến mất, cái gì cũng không thấy nữa.
“Cái này, cái này, chẳng lẽ hắn đến rồi?” Tương Kiến Hoa lui về phía sau hai bước, nhìn chậu nước giật mình nói.
Diệp Thiếu Dương sờ cổ mình bị cái tay kia bóp, chưa bị thương, lắc đầu nói: “Đây là Tà Thần lưu lại một chút thần niệm ở trong đầu Vương Thanh Phong, dùng để tiến công người phát hiện thi thể hắn, xem như một loại thi thố có thể bảo hộ, không có quan hệ với bản thân nó.”
Tứ Bảo một mực không mở miệng cúi đầu nhìn chậu nước, nói: “Hiện tại tình huống đã sáng tỏ, Tà Thần chính là Vương Thanh Phong hiện tại, nhưng, chân thân hắn vì sao là trẻ con?”
“Tôi biết.” Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể Vương Thanh Phong, lẩm bẩm, trong lúc nhất thời, ánh mắt toàn bộ mọi người đều rơi ở trên mặt hắn, chờ hắn nói tiếp.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Đứa trẻ con kia, chính là anh sát năm đó sư phụ tôi chưa giết chết! Lúc ấy có người phụ nữ chết ở trên giường đẻ, một xác hai mạng người, lẽ ra thi thể như vậy phải tách ra đem chôn, để tránh mẹ con nhớ nhau, hồn phách không đi, hình thành thi sát...
Kết quả có người vì thu hoạch thi du, đào ra thi thể đứa bé đặt ở trong lòng mẫu thân. Vốn bọn họ đã là chết ở tết quỷ rằm tháng bảy, lại trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày tu luyện, trở thành thi sát... Trong đó còn có chút chuyện cũ về tôi, nhắm chừng mọi người cũng đều biết, tôi sẽ không nói kỹ nữa, tóm lại anh thi này sau khi thành sát, mẫu thân nó đem sát khí trong cơ thể truyền hết vào trong cơ thể nó, hy sinh bản thân, giúp nó đào tẩu.
Anh sát này khởi điểm cực cao, lúc ấy đã có tu vi quỷ thủ, nay lại tu luyện mười mấy năm rồi... Tu vi, sâu không lường được.”
Nói đến đây, vẻ mặt Diệp Thiếu Dương ngưng trọng hẳn lên, nói: “Nó bởi tôi mà sinh, mẫu thân cũng là bởi vì tôi mà chết, tính là kẻ thù không đội trời chung của tôi, tôi không biết nó vì sao phải biến hóa thành Vương Thanh Phong...”
Lời mới nói tới đây, phía cửa chính của biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng dùng chìa khóa mở cửa, mọi người khẩn trương nhìn nhau: Vương Thanh Phong ——anh sát kia đã trở lại?
“Làm sao bây giờ!” Diệp Tiểu Manh khẩn trương hỏi.
“Không có gì phải nói cả.” Diệp Thiếu Dương nói, “Mọi người cùng nhau ra tay, giết hắn!”
Nghĩ lại, tốt nhất là xuống tay bất ngờ, vì thế đem thi thể và chậu nước nhanh chóng chuyển đi, sau đó đoàn người thừa dịp cửa phòng chưa mở ra, mau lẹ chạy ra khỏi phòng khách, tới trong sân, nấp kỹ ở góc tường.
Cửa phòng mở ra, Vương Thanh Phong một mình một người đi vào sân, sau đó tiến vào phòng khách, mở đèn điện, ngồi xuống ở trên sô pha.
Diệp Thiếu Dương hướng đoàn người nháy mắt, sau đó nghênh ngang đi hướng cửa chính, cố ý gõ gõ cửa, nói: “Ông chủ Vương.”
Vương Thanh Phong ngẩn ra, trên mặt lộ ra nét hồ nghi, đứng lên nói, “Diệp tiên sinh, sao cậu lại ở nhà của tôi!”
“Tôi đến đưa món đồ cho ông chủ Vương.” Diệp Thiếu Dương nói xong, làm bộ như thực có việc gấp, bước nhanh đi qua, tới trước mặt Vương Thanh Phong, mở tay, giữa hai ngón tay kẹp một đạo thần phù vàng sẫm.
“Đây là...”
“Cái này là có người bảo tôi giao cho ông, ông chủ Vương, ông nhìn kỹ xem.”
Vương Thanh Phong còn có chút không rõ nguyên do, cúi đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngẩng đầu, đem thần phù hướng trên đầu Vương Thanh Phong dán vào.
Vương Thanh Phong phản ứng có chút trì độn, thẳng đến khi thần phù dán lên đầu, vẫn nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp tiên sinh?”
Hai tay Diệp Thiếu Dương kết ấn, niệm chú ngữ. Tiếp theo, chữ phù vàng sẫm trên thần phù sáng lên, hóa thành một hơi thở nhu hòa màu vàng, đem thân thể Vương Thanh Phong bao phủ lại.
Một giây tiếp theo, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một loại cảm giác “một quyền đánh hụt”, thầm nghĩ một tiếng không tốt, tiếp theo liền thấy thân thể Vương Thanh Phong hòa tan, hóa thành một bãi máu thịt hôi thối, chồng chất ở trên mặt đất.
Ve sầu thoát xác!
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, một đạo sát khí màu đỏ tươi theo sàn hướng cửa phòng bay đi, mình muốn đuổi theo đã không kịp, tình thế cấp bách quát to một tiếng: “Ngăn nó!”
Sát khí vừa tới chỗ cửa, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên xuất hiện, giơ lên súng diệt hồn, bắn tới một phát súng, trúng ngay vào sát khí.
Sát khí thế mà lại chưa tán loạn, lui về trong phòng, quay đầu hướng cửa sổ phía trái chạy đi.
Diệp Thiếu Dương phi thân lên, một lần này thành công vượt ở phía trước nó, đem linh phù dán ở trên song cửa sổ, sát khí va vào song cửa sổ, kích hoạt linh phù cấm chế, bị bắn trở về.
Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó, bước nhanh chạy đến trước cửa sổ còn lại của phòng khách, đều dán lên linh phù, sau đó xoay người, tựa vào trên cửa sổ, đối mặt luồng sát khí kia, nói: “Ông bạn già, ngươi chạy tiếp đi chứ?”
Sát khí chỉ tạm dừng trong nháy mắt, sau đó tan đi ngay tại chỗ, biến mất không thấy.
Đám người Nhuế Lãnh Ngọc lao tới cửa, hướng phòng khách nhìn quét một lần, nhíu mày nói: “Thi sát đâu?”
“Sợ đánh không lại chúng ta, biến hóa rồi, nhưng vẫn ở trong gian phòng này này.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nói với Nhuế Lãnh Ngọc, “Tiểu Ngọc, cô tiến vào, người khác nán lại ở bên ngoài!”
Nhuế Lãnh Ngọc cầm trong tay súng diệt hồn, thật cẩn thận tới bên người Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nói: “Kẻ này đang hóa khí xung trận, mấy lá bùa này của tôi chỉ có thể vây nó khoảng mười phút, cô tới yểm hộ tôi, dùng dây chu sa đem nó bức ra, tuyệt đối đừng để nó chạy!”
Nói xong, từ trong ba lô lấy ra ống mực, giữ chặt một đầu, từ một bên cửa phòng bắt đầu, đem đầu sợi dùng đinh dài đóng ở trên tường, cái đinh vừa đập xuống, phía sau đột nhiên sát khí hội tụ, hình thành một cái mặt quỷ trẻ con khủng bố, hướng đầu hắn cắn xuống.
Nhuế Lãnh Ngọc bắn một phát súng, đem quỷ ảnh chấn vỡ.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đóng hai sợi chỉ đỏ, xỏ xuyên qua phòng, sau đó ở hai gian phòng khác cũng đóng đinh chỉ đỏ, trong lúc này, anh sát kia từng xuất hiện ba lượt, ý đồ thương tổn Diệp Thiếu Dương, đều bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng súng chu sa đánh tan hình thần.
“Anh sát không phải rất lợi hại sao, vì sao chịu đòn kém như vậy?” Tiểu Mã ghé vào trên cửa sổ, cầm đèn pin chiếu sáng cho hai người bọn Diệp Thiếu Dương trong phòng khách, vừa buồn bực hỏi.
Tứ Bảo nói: “Kẻ này biết đánh không lại chúng ta nhiều người như vậy, không muốn chết, đại bộ phận tu vi đều dùng ở trên hóa khí xung trận, chưa dốc toàn lực.”
Trong phòng, Diệp Thiếu Dương dùng tốc độ nhanh nhất bố trí xong bốn sợi chỉ đỏ chu sa, hình thành một chữ “Tỉnh”, bản thân đứng ở trung gian chữ “Tỉnh”, kéo sợi chu sa, cắt ngón tay, dùng máu phân biệt bôi lên trên bốn sợi chỉ đỏ.
Niệm xong một lần chú ngữ, Diệp Thiếu Dương tay đè bốn sợi chỉ đỏ, dán mặt đất, hướng chung quanh bắn ra.
Bốn sợi chỉ đỏ hướng ra phía ngoài đẩy ra, không có góc chết, cũng tránh khả năng anh sát tàng hình chạy thoát, rốt cuộc ở trong một góc tường đem một mảng sát khí bức ra.
“Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn tá pháp!”
Diệp Thiếu Dương cầm Mao Sơn Diệt Linh Đinh, phi thân đem một đầu của mấy sợi chỉ đỏ rời xa sát khí chặt đứt, sợi chỉ đỏ lập tức bắn ra, bốn sợi chỉ đỏ ở dưới sự khống chế của Diệp Thiếu Dương đem sát khí trói chặt.
Sát khí kia không cam lòng bị trói, thân thể mở rộng, dần dần biến thành hình người, không là Vương Thanh Phong nữa.
Mà là một đứa bé hình dạng quái dị, mặt mũi đáng sợ.