Bộ dáng đứa trẻ con rất tương tự với trước đó nhìn thấy trong máu: làn da trên mặt nhăn nhúm, nhìn qua giống mới đẻ, trên người mặc một cái yếm nhỏ màu đỏ, trong hai hốc mắt chỉ có tròng trắng, không có con ngươi, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm giác được ánh mắt rét lạnh của nó đang nhìn chằm chằm mình.
Hai bên trái phải trên khuôn mặt của nó đều có ba vết máu. Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, hít một hơi: thi sát cấp bậc khác nhau, sẽ ở trên mặt lấy số lượng vết máu thể hiện ra, ba vết máu, đó là tam đoạn thi sát, tu vi cực mạnh.
“Quả nhiên là ngươi.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn nó, trầm giọng nói. Mười mấy năm trước, lúc mình còn nhỏ đã đem nó coi là kẻ thù không đội trời chung, nghĩ một ngày kia tìm được nó, diệt nó, hôm nay cuối cùng gặp nhau, tự nhiên không thể mặc cho nó đào tẩu.
“Diệp Thiếu Dương...” Đứa bé khẽ nhếch môi, phát ra một thanh âm tràn ngập thù hận, trong mồm không có răng, mà là một tròng mắt màu vàng, theo miệng mở ra, hướng xuống dưới chảy ra nước dãi màu vàng.
Đã gặp được, cũng không có gì để nói cả. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn một đám đồng bạn, nói: “Tứ Bảo lại đây, Nhạc Hằng thủ ở bên ngoài.”
Nhạc Hằng nhíu mày nhìn hắn, tựa như buồn bực có cái gì phải thủ.
“Nhỡ đâu nó có đồng lõa, cậu phải chú ý.”
Nhạc Hằng vẫn không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, sừng sững bất động ở tại chỗ, cảm giác khí tức chung quanh biến hóa.
Anh sát kia tuy tu vi không tệ, nhưng mắt thấy Diệp Thiếu Dương mang theo Tứ Bảo, Nhuế Lãnh Ngọc và Uông Ngư, còn có Qua Qua cùng nhau tới gần, biết mình không có khả năng là đối thủ, lập tức rống một tiếng quái dị, hướng tới ngoài cửa bay đi.
Diệp Thiếu Dương khoát tay, đánh ra bốn lá linh phù, bay đến trước mặt anh sát, gặp được một luồng sát khí màu đỏ từ trong miệng nó phun ra, lập tức ăn mòn hòa tan.
Diệp Thiếu Dương vung Câu Hồn Tác, lao lên.
Quanh thân anh sát tản ra sát khí cường đại, hình thành một kết giới, Câu Hồn Tác không thể tới gần. Anh sát ỷ vào sát khí nhập vào, bắt đầu du đấu với Diệp Thiếu Dương.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng không rảnh, lấy Toái Hồn Trượng lao tới, cùng Diệp Thiếu Dương hình thành hợp kích, sau đó Uông Ngư cũng lên.
Đây là lần đầu tiên hắn ra tay, tay cầm phi hổ trảo, ôm lấy cổ anh sát, hướng ra phía ngoài lôi đi.
“Rống! Diệp Thiếu Dương!” Anh sát kêu to lên, “Ngươi có dám một chọi một đấu pháp với ta hay không!”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: “Ngươi có ngu hay không, ta bây giờ người đông thế mạnh, bỏ mặc không xài quần ẩu, đơn đấu với ngươi, ta có bệnh sao?”
Anh sát cũng biết điều đó không có khả năng, kiên trì thêm một hồi, kết giới bên ngoài cơ thể sắp tan vỡ, trong thất khiếu chảy ra máu màu xanh lục.
“Rống!” Nó đột nhiên kêu một tiếng, sát khí trong cơ thể bùng nổ, kịch liệt công kích thế mà lại đem đám người Diệp Thiếu Dương đánh bay hết ra ngoài, mắt thấy đã sắp lao ra cửa phòng, đột nhiên, một vật hình dạng cái bát bay ra, phát ra một vòng ánh sáng màu vàng, đem anh sát chụp xuống dưới.
Là bình bát màu vàng của Tứ Bảo.
“Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng, bàn nhược chư phật, bàn nhược ba ma không!” Tứ Bảo kết một cái thủ ấn Phật gia, trong bình bát bùng lên ánh vàng, hướng tới anh sát từng chút một hạ xuống, tựa như muốn đem nó chộp vào trong.
Anh sát nằm úp sấp trên mặt đất, dùng sức run rẩy thân thể, toàn thân nứt ra, máu quỷ chảy, hóa thành từng tia sát khí, hướng bên trên bay lên, đối kháng thần uy bình bát màu vàng.
Bình bát kịch liệt run lên.
“Lợi hại như vậy?” Tứ Bảo kinh ngạc, tiến lên vài bước, hai tay ấn cái đáy bình bát, không ngừng vẽ pháp ấn ở bên trên, dùng sức đẩy về phía trước.
Nếu chỉ là một mình Tứ Bảo, thậm chí cộng thêm Diệp Thiếu Dương, anh sát cho dù không phải đối thủ, ít nhất cũng có thể toàn thân mà lui, nhưng đối thủ của nó còn có Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư, còn có một Qua Qua tu vi không kém nó bao nhiêu, kết cục cũng chỉ có bi kịch...
Nhuế Lãnh Ngọc và Uông Ngư phối hợp rất ăn ý, phi hổ trảo trong tay Uông Ngư móc chặt cổ nó, kéo vài vòng, trói chặt chẽ, Nhuế Lãnh Ngọc nâng Toái Hồn Trượng, không chút khách khí đập vào đầu anh sát từng phát một.
Toái Hồn Trượng cũng là pháp khí hiếm thấy, đánh vào trên thân quỷ quái cấp bậc lệ quỷ trở xuống, chỉ cần một phát là có thể hóa thành tro bụi, đánh vào trên đầu anh sát, tuy mỗi lần đều có thể đánh tan một tầng sát khí, nhưng mắt thấy qua mười mấy phát gậy, anh sát vẫn an ổn không có gì nghiêm trọng, Nhuế Lãnh Ngọc không khỏi giật mình, con anh sát này chịu đòn tốt như vậy?
“Cấp bậc này của nó, ngoài cơ thể có sát khí hộ thể, tương đương với đầu đồng tay sắt.” Diệp Thiếu Dương đi qua, nói: “Phải đánh chỗ yếu hại của nó, để tôi đi!”
Lao một bước tới trước mặt anh sát, Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền đúc mẫu lớn, nhét vào trong mồm anh sát, dùng sức cạy mồm nó.
Một tròng mắt màu vàng kia lập tức xuất hiện ở dưới tầm mắt.
“Diệp Thiếu Dương...” Anh sát run rẩy, ý đồ giãy dụa, nhưng ở dưới hai người Tứ Bảo cùng Uông Ngư hợp lực, căn bản không thể động đậy, mắt thấy không xong rồi.
Nhưng, ngay tại thời điểm ánh mắt Diệp Thiếu Dương ghé sát vào tròng mắt màu vàng kia, con mắt anh sát co rụt lại, đột nhiên bắn ra một đạo sát khí, Diệp Thiếu Dương lúc ấy ở ngay mặt, không kịp né, đành phải hai tay kết thành Khai Dung Ấn, đỡ sát khí, sau đó tốn sức hóa đi, quá trình này làm mồ hôi hắn chảy không ngừng.
“Thật âm hiểm!” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, không cho nó bất cứ cơ hội nào nữa, đem Mao Sơn Diệt Linh Đinh dùng sức cắm vào trong con mắt màu vàng.
Con mắt này, gọi là Huyết Ma Nhãn, là chỗ mệnh môn của anh sát.
Trên thân mỗi thi sát đều có một chỗ như vậy, nhưng vị trí không giống nhau, có khả năng ở trong hốc mắt, có khả năng ở lòng bàn tay, lòng bàn chân, hoặc là trong thân thể. Giới pháp thuật có câu nói muốn diệt thi sát, tìm ma nhãn trước.
Diệp Thiếu Dương đây cũng là trùng hợp, thông qua ký ức trước khi chết của Vương Thanh Phong thật, trực tiếp thấy rõ vị trí Huyết Ma Nhãn của anh sát, bằng không thực lực mình bên này tuy chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng chiến đấu còn phải đánh, nào có thể nhẹ nhàng như vậy... Đã kết thúc.
Huyết Ma Nhãn sau khi bị đâm thủng, theo một bãi chất lỏng có tính ăn mòn phun ra, anh sát phát ra một tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi, toàn thân run rẩy, tứ chi vung vẩy, tựa như muốn bắt được cái gì, nhưng theo càng nhiều chất lỏng chảy ra, thân thể nó nhanh chóng mềm nhũn.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn anh sát chỉ còn lại có một túi da, trong lòng hiểu, kẻ quấy nhiễu mình hơn mười năm, mình luôn canh cánh trong lòng, rốt cuộc... Đã ngỏm củ tỏi trước mặt mình.
Một trận chiến này thắng rất nhẹ nhàng, chủ yếu là người đông thế mạnh, vài pháp sư một mình đảm đương một phía vây đánh một, một thân tu vi của anh sát cũng chưa dùng được thế nào cả đã chết rồi.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, đối thủ của mình dù sao đã bớt đi một.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra, vẽ một lá Địa Hỏa Phù, vứt ở trên thi thể nằm úp sấp của anh sát, bắt đầu thiêu đốt.
Mọi người lập tức ghé sát vào vây xem.
Diệp Tiểu Manh là người đầu tiên mở miệng hỏi: “Hắn vì sao phải đóng giả thành Vương đại thiện nhân?”
“Hẳn là vì xâm nhập nội bộ chúng ta.” Diệp Thiếu Dương nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nói, “Nhìn từ tình huống thi thể Vương Thanh Phong, thời gian hắn chết cũng chưa lâu, có lẽ chính là sau khi tôi trở lại trong thôn, nó giết chết Vương Thanh Phong, sau đó lợi dụng huyết tinh khí ông ta, ngụy trang, ngay cả tôi cũng mãi chưa thể phát hiện...”