Diệp Thiếu Dương tỉnh ngủ vài lần, đều cho rằng trời đã sáng, kết quả trời bên ngoài vẫn tối, đành phải tiếp tục ngủ, cuối cùng thật sự ngủ không nổi nữa, rời giường rửa mặt, nhìn di động, lập tức sửng sốt: tám giờ mười phút.
Nhìn nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, hoài nghi là di động của mình sai giờ, bằng không không có đạo lý hơn tám giờ trời còn chưa sáng, đành phải bật đèn rời giường.
Hắn ở là một căn phòng tiêu chuẩn, cùng một gian với Tiểu Mã, hắn bên này rời giường, Tiểu Mã cũng tỉnh, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Không biết, di động của tôi nhầm giờ rồi.” Tiểu Mã oán giận nói, “Lúc này trời còn chưa sáng, di động của tôi đã biểu hiện bảy tám giờ rồi.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, lao tới trước giường của Tiểu Mã, đòi di động của cậu ta, đối chiếu với di động mình của mình, thời gian hầu như nhất trí. Di động của hai người cùng nhau hỏng, hơn nữa dừng lại ở cùng thời gian, loại khả năng này hầu như là không có.
“Chuyện... Chuyện này là sao?” Tiểu Mã cũng ngây dại.
“Tôi nào biết!”
“Sẽ không là hôm nay trời âm u, cho nên trời còn chưa sáng chứ?” Tiểu Mã phỏng đoán.
“Sao có thể, trời âm u cũng không có khả năng tối tới trình độ này!”
Diệp Thiếu Dương nói xong đi đến trước cửa sổ, dùng sức mở cửa sổ, một khí tức màu đen, giống như sương khói lao vào trong nhà.
Diệp Thiếu Dương khụt khịt, kinh ngạc nói: “Tử khí!”
Tiểu Mã sửng sốt một chút nói: “Cái gì?”
Diệp Thiếu Dương không có thời gian phổ cập cho cậu ta, chạy vội ra khỏi cửa, vừa lúc Nhuế Lãnh Ngọc muốn gõ cửa, Diệp Thiếu Dương trực tiếp lao vào trong lòng cô.
Nhuế Lãnh Ngọc bị dọa giật mình, lập tức ra tay công kích, Diệp Thiếu Dương tóm tay cô, nói: “Là tôi!”
Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt, đẩy hắn ra, nói: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không biết.” Diệp Thiếu Dương nói xong tới trên ban công, chỉ thấy trên bầu trời hắc khí cuồn cuộn, giống như mây đen bao trùm.
“Tử khí thật nồng đậm!”
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Hỏng rồi, khẳng định có liên quan với quỷ mẫu!”
Tiểu Mã đuổi theo, tò mò hỏi: “Cái gì là tử khí?”
“Thi khí diễn sinh biến chủng, một loại khí tức có thể làm người sống biến thành xác chết biết đi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Một khi hít vào, không cần bao lâu, người sống sẽ biến thành xác chết biết đi.”
Ngẩng đầu nhìn, tử khí đã xoay quanh ở bầu trời, hình thành một vòng xoáy thật lớn, đang chậm rãi hướng thị trấn ép xuống. Nhà khách địa thế khá cao, hơn nữa là hai tầng, cho nên đã thu được chút ít tử khí xâm nhập.
“Lần này phiền toái lớn rồi!” Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên. Bốn thôn, tổng cộng mấy trăm hộ, cho dù mình mệt chết cũng bảo hộ không nổi, lập tức nói với Tiểu Mã: “Mau gọi điện thoại cho Diệp Bá, thông báo mấy thôn trưởng, dùng radio kêu gọi mọi người, bảo người ta chạy hết về hướng dưới núi, trốn tới nơi địa thế thấp trước, tránh cho tiếp xúc tử khí!”
Tiểu Mã móc điện thoại, vừa bấm số điện thoại vừa hỏi: “Chạy xuống dưới núi cũng không ổn đâu. Mây đen sớm muộn gì vẫn sẽ ép xuống.”
“Cũng không có cách nào nữa, tránh né trước một lúc rồi nói sau, tôi từ từ nghĩ cách!”
Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc kéo hắn một cái, hướng một đầu khác của sân thượng đi đến, nói: “Thiếu Dương, anh đến xem bên này!”
Diệp Thiếu Dương theo cô tới một đầu khác của ban công, lướt qua lan can nhìn lại, ở xa xa có một khoảng trời màu trắng, đem tử khí màu đen chung quanh ép thành hình trụ.
Diệp Thiếu Dương ngay ra tại chỗ, hướng nơi ánh sáng trắng bao phủ nhìn lại, vừa lúc là đường phố trên chợ, đối diện là một ngọn núi nhỏ, Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhận ra, đỉnh núi kia chính là chỗ từ đường Diệp gia.
Trong nháy mắt, đã hiểu toàn bộ.
Lúc này điện thoại của Tiểu Mã cũng đã gọi được, đang chuyển đạt ý tứ Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương đoạt lấy di động, hướng Diệp Bá ở đầu kia điện thoại quát: “Dùng loa to thông báo, toàn bộ mọi người chạy vào chợ, cái gì cũng đừng đem theo, mặt khác thông báo ba thôn kia cũng tương tự, nhanh lên, bằng không sẽ có người chết!”
Diệp Bá ở đầu kia điện thoại vâng vâng đáp ứng, cũng không hỏi vì sao.
Sau khi dặn xong, Diệp Thiếu Dương đánh thức toàn bộ mọi người, lấy đồ đạc quan trọng, nhanh chóng hướng về phía ánh sáng trắng chạy đi.
Chạy thẳng tới trên trận địa bàn cờ của con đường, rời khỏi tử khí, ánh mặt trời từ đỉnh đầu hạ xuống, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ trận địa bàn cờ đều tắm rửa dưới ánh mặt trời, không có gì khác với ban ngày trước đây, nhưng đến cuối đường, bầu trời lập tức bị hắc khí bao phủ, đường ranh giới phi thường rõ ràng.
Có thể nhìn thấy tử khí ở trên không xoay tròn vận chuyển, hướng chung quanh khuếch tán, nhưng vừa đến biên giới lập tức bị đánh tan biến mất.
Có rất nhiều cư Dan trên chợ đã đánh thức nhau, ai cũng tụ tập nơi cách hắc khí xa một chút, giật mình quan sát, sợ hãi hoảng loạn, có một số đứa bé cất tiếng khóc ngay tại chỗ.
“Đây là chuyện gì, sao nơi này vẫn an ổn?” Đám người Tiểu Mã giật mình hỏi.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn từ đường Diệp gia trên đỉnh núi lẻ loi, nói: “Là tượng thần Diệp Pháp Thiện phát ra cương khí, bức lui tử khí.”
Nơi lúc trước cảm thấy hoang mang, nay rốt cuộc tìm được đáp án: trận bàn cờ mai rùa ba dọc bảy ngang trước mắt này, thì ra là vì phối hợp tượng thần phóng ra cương khí, vận chuyển tiềm hóa, sinh sôi không thôi, hình thành một cái kết giới thật lớn...
Nghe hắn nói xong, mọi người chấn động.
“Không thể nào.” Tiểu Mã cả kinh nói, “Chẳng lẽ lão tổ tông cậu hơn một ngàn năm trước đã tính ra tình huống hôm nay?”
Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta một cái, “Trong vòng kết giới, có thể ngăn cách tất cả tà khí, cho nên, ông ấy đại khái chỉ là muốn để lại cho hậu thế của mình một chỗ tránh nạn, hôm nay quả nhiên đã phát huy công dụng.”
Tiểu Mã vừa nghe, gật đầu than thở: “Đúng vậy, quỷ mẫu kia hẳn là lão nhân gia ông ấy phong ấn trong giếng cổ, lo lắng ả sớm muộn gì có một ngày sẽ ra được, khẳng định sẽ có một chút thủ đoạn dự phòng.”
Lúc này có người phát hiện Diệp Thiếu Dương, biết hắn là pháp sư, lập tức trào lên, mồm năm miệng mười hỏi tình huống. Diệp Thiếu Dương nào có rảnh trả lời từng người, chỉ có thể bảo bọn họ nán lại ở nơi này trước, tuyệt đối đừng đi vào trong hắc khí.
Lúc này, radio vang lên.
Thị trấn vừa lúc ở giữa bốn thôn, radio mỗi thôn đều có thể nghe được, đầu tiên là Diệp gia thôn, sau đó là Vương gia thôn... Bốn thôn lục tục vang lên radio, ý tứ đều là một: tình huống khẩn cấp, mọi người đừng thu dọn đồ đạc gì cả, nắm chặt thời gian chạy tới trên đường của chợ, bằng không sẽ có nguy hiểm tính mạng...
Đợi một hồi, bắt đầu không ngừng có thôn dân từ bốn phương tám hướng tiến vào, đoàn người sợ hãi không thôi, có người còn đang khóc, nói thân thích của mình mất tích.
“Diệp tiên sinh!” Đột nhiên một người phụ nữ gục ở dưới chân Diệp Thiếu Dương, ôm hai chân hắn lớn tiếng khóc lên.
Diệp Thiếu Dương và đám người Tiểu Mã tốn rất nhiều sức đem người phụ nữ đỡ dậy, hỏi một lúc, người phụ nữ mới đứt quãng đem tình huống nói ra: thì ra chồng cô không lâu trước đó qua đời, nông thôn thổ táng, chôn ở trong sân sau nhà mình, tối hôm qua cô ngủ thẳng tới nửa đêm thỉnh thoảng nghe được có người gõ cửa, còn có một tiếng khóc như có như không.
Loại tình huống này kéo dài nửa đêm, cô muốn chạy ra ngoài, nhưng không dám mở cửa, thẳng đến lúc vừa rồi nghe được radio, hàng xóm đều hô hào chạy đi, cô mới hạ quyết tâm, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.