Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 561: Chương 561: Chương 561: Cái xác không hồn




Người phụ nữ bỏ chạy, lúc sắp ra khỏi sân nghe thấy nam nhân của mình ở phía sau gọi tên mình, quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm có bóng người đang từ trên mặt đất hướng mình bò tới.

Cô biết đó là người chồng đã chết của mình, lo lắng hắn sẽ một mực dây dưa mình, cho nên xin Diệp Thiếu Dương hỗ trợ.

Cô vừa dứt lời, không ít người tiếp theo lên tiếng, không phải thân thuộc đã mất không lâu trở về, thì là trong nhà có người mất tích...

Diệp Thiếu Dương trấn an một phen, vừa vặn lúc này Diệp Tiểu Manh tới, vì thế đem bọn họ giao cho hai cha con Diệp Tiểu Manh, chạy tới một bên, gọi tới mấy bạn nhỏ, nói: “Xem ra trừ tử khí, trong thôn còn xảy ra không ít sự kiện thần quái. Tiểu Mã, Quách sư huynh, hai người ở lại đây, trấn an cảm xúc một chút, nói cho bọn họ đừng đi vào trong tử khí, người còn lại theo tôi vào thôn nhìn xem.”

Sau đó tìm người đòi mấy cái đèn pin, chia cho Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư Tứ Bảo cùng với Nhạc Hằng mỗi người một cây, sau đó cùng nhau lao vào trong tử khí. Pháp lực của bốn người này, có thể ngăn cản tử khí xâm nhập, cũng đủ để ứng phó nguy cơ bình thường.

Sau khi xuống núi, ở lối giao nhau đi thông bốn thôn, Diệp Thiếu Dương đề nghị mọi người tách ra, đi thôn khác nhau thu thập tình huống, nhỡ đâu gặp được người sống không kịp rời khỏi, thì đưa bọn họ trở về trên trấn.

Bọn họ vừa lúc có bốn người, mỗi người đi một thôn. Qua Qua đương nhiên là theo Diệp Thiếu Dương, đi Diệp gia thôn.

Ngay từ đầu, còn có thể gặp được vài người đỡ nhau đi hướng chợ, đến cửa thôn, một người cũng không nhìn thấy nữa. Diệp Thiếu Dương mò vào thôn, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi có ai hay không.

Kết quả trong một sân nhà truyền đến tiếng một nữ nhân khóc nức nở.

Diệp Thiếu Dương lao tới, ở trong sân tìm một vòng, cuối cùng ở trong vườn rau tìm được rồi nữ nhân kia, nằm úp sấp ở trên mặt đất cựa quậy, hướng Diệp Thiếu Dương vươn tay.

“Cẩn thận!” Ngay tại nháy mắt Diệp Thiếu Dương đưa tay, Qua Qua ở trên vai hắn nhắc nhở một câu.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, đi về phía trước hai bước, lúc này mới nhìn rõ nữ nhân kêu cứu kia chỉ có nửa thân thể. Ý tứ là, toàn bộ nửa thân dưới của cô không có thịt, chỉ có hai cái xương chân trắng bóng, bên trên treo mấy mảnh vải rách, nửa thân trên đã hư thối không còn hình dáng gì, trên mặt bò đầy giòi bọ, còn ở trên mặt đất gian nan bò, trong miệng phát ra tiếng nức nở.

“Hành thi...” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nhanh chóng vẽ một lá Địa Hỏa Phù, ném qua, rơi ở trên thân hành thi, thiêu đốt vang bôm bốp, dầu mỡ xác trào ra.

“Lão đại, thân thể nó nát chỉ còn lại có nửa, sao còn có thể biến thành hành thi?” Qua Qua buồn bực nói, nó là quỷ, nhưng tri thức đối với cương thi hiểu được không phải quá nhiều.

“Thân thể nó dù sao còn chưa tan hết, chỉ cần có một ngụm thi khí ở ngực, gặp tử khí, tất nhiên sẽ biến thành hành thi.” Diệp Thiếu Dương thở dài, “Hành thi như vậy, trên chợ khẳng định không chỉ có một con này.”

Rời khỏi sân nhà này, đi không được bao xa, lại nghe thấy một tiếng hét thảm từ trong phòng truyền đến, vội vàng lao vào, kết quả ở trong nhà chính mở ra nhìn thấy một nữ nhân đang đè trên thân một người nam nhân, gặm cánh tay hắn.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết nữ nhân là hành thi. Vì thế lấy ra ống mực, dùng chỉ đỏ cuốn lấy cổ nữ nhân, kéo đến phía sau, dùng linh phù thiêu đốt, nam nhân kia lại ý đồ lao vào trên người nữ nhân, gào khóc.

Diệp Thiếu Dương hỏi mới biết được, hai người bọn họ vốn là một đôi vợ chồng, nam tối hôm qua đi ra ngoài uống rượu, nửa đêm mới về nhà, ngất ngưởng cắm đầu ngủ luôn, ngay tại vừa rồi, hắn nghe thấy radio lặp lại truyền phát tin, tỉnh lại, lắc lắc lão bà bên cạnh, phát hiện người vợ nằm ở trên giường bất động, thế mà đã tắt thở.

Người chồng đang muốn gọi điện thoại gọi xe cứu thương, người vợ đột nhiên lại cửa động, ôm hắn cắn luôn... Vì thế Diệp Thiếu Dương liền thấy được một màn vừa rồi, trong lòng đoán, người vợ này khẳng định ban đêm bị hành thi cắn, sau khi chết, thi độc ở trong cơ thể sinh thành cùng lan tràn giống bệnh độc, biến thành hành thi, sau đó lại cắn người chồng...

Bị hành thi cắn, đại khái cần khoảng ba giờ, liền sẽ biến thành hành thi mới.

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô tìm ra một bao gạo nếp, bôi một tầng ở chỗ nam tử bị thương, ở dưới một đợt thanh âm xèo xèo, gạo nếp biến thành màu đen, rút ra thi độc. Xong việc sử dụng băng gạc bọc lại, sau đó vẽ một lá bùa trừ tà, dán lên đầu anh ta, sau đó bảo anh ta tự chạy tới chợ.

Có bùa trừ tà bảo hộ, hành thi cùng quỷ yêu bình thường không thể tới gần, cho nên Diệp Thiếu Dương yên tâm để một người anh ta rời khỏi.

Được Qua Qua làm bạn, Diệp Thiếu Dương tiếp tục xâm nhập thôn trang, dọc theo đường đi gặp được không ít bị tử khí xâm nhập mà biến thành hành thi, còn có chút ít mấy thôn dân bị cắn, mà hình thành hành thi, toàn bộ không lưu tình chút nào xử lý hết.

Ở Diệp gia thôn dạo qua một vòng, không gặp được bất cứ tình huống đặc thù nào nữa, Diệp Thiếu Dương quay về chợ, trên đường muốn gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, dò hỏi tình huống đoàn người bọn họ, lúc này mới phát hiện, di động căn bản không có tín hiệu.

Không có tín hiệu, nói cách khác, hắn cùng đám người bị nhốt ở chợ này, mặc kệ bọn họ xảy ra chuyện gì, đều không thể đạt được bên ngoài cứu trợ, tất cả, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.

Trên chợ đã tụ tập đầy người, không ít người khóc sướt mướt, không biết làm sao bây giờ, cũng có một số người đang quỳ bái thắp hương, cầu thần bái phật.

Diệp Thiếu Dương vừa xuất hiện, lập tức trở thành trung tâm của mọi người, mọi người đều vây lên, bọn họ trái lại không đi truy hỏi chi tiết sự tình, chỉ ra sức hỏi Diệp Thiếu Dương sự tình khi nào mới có thể chấm dứt, bọn họ khi nào mới có thể về nhà.

Đối với vấn đề này, Diệp Thiếu Dương đương nhiên cũng không biết, hắn chỉ có thể an ủi bọn họ, sự tình nhất định sẽ giải quyết. Đây cũng là điều hắn hứa hẹn với bản thân.

Người bốn thôn tụ tập hết ở con đường lên núi, ai cũng mờ mịt, đợi Diệp Thiếu Dương an bài, cũng là chờ đợi vận mệnh chưa biết.

Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ yên tâm, bản thân hướng về một phía khác đi xuống thị trấn, đi về phía thôn khác.

Lúc này, tử khí đã hoàn toàn ép xuống, đem chợ Ẩn Tiên bao trùm toàn bộ, hoàn toàn bao phủ bầu trời dãy núi chung quanh, bất cứ thứ gì cũng hầu như không nhìn thấy.

Ở ba thôn còn lại, Diệp Thiếu Dương lục tục tìm được các đồng bạn, từ trong tay hành thi cứu một số người, cũng giết một số đã thi biến, sau đó trở lại trên chợ. Diệp Thiếu Dương ở dưới sự trợ giúp của mọi người, hòa tan nước bùa, chia cho toàn bộ người từng bị hành thi cắn uống.

Bởi vì di động tín hiệu không thông, bốn phía thị trấn lại bị tử khí vây quanh, ngăn cách, trong lúc nhất thời lòng người hoảng sợ, không biết nên làm gì bây giờ.

“Cháu lớn à, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Diệp Bá chọn lúc Diệp Thiếu Dương không bận, tóm tay hắn, hỏi.

“Là quỷ mẫu làm.” Diệp Thiếu Dương thở dài, vốn mình tối hôm qua tính nghỉ ngơi một đêm, hôm nay đi hốt hang ổ ả, kết quả chỉ một buổi tối trì hoãn, lẫn lộn đầu đuôi, để cho người ta đánh đến rồi.

Diệp Bá giật mình, nói: “Vậy ý đồ của ả là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.