“Có lẽ là vì giết người, có lẽ là vì uy hiếp tôi, mặc kệ thế nào, kết quả đều là một.” Diệp Thiếu Dương nâng cánh tay, làm cái động tác chặt xuống.
“Không phải ngươi chết, chính là ta vong!”
Đang lúc nói chuyện, tử khí ở không trung phía trước đột nhiên hướng hai bên tách ra, Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ hai người nắm tay, đạp tử khí cuồn cuộn đến.
“Diệp Tiểu Thước!” Có thôn dân mắt sắc, dẫn đầu kêu lên, “Hắn không phải đã chết sao, đã chết mười năm rồi, làm sao còn trở lại!”
Càng nhiều người nhận ra Diệp Tiểu Thước, trong lúc nhất thời mồm năm miệng mười thảo luận.
“Tiểu Thước... Tiểu Thước!” Ở bên người Diệp Bá cùng thím Trân, mẹ của Diệp Tiểu Thước—— tam nương, hầu như kích động sắp ngất đi, lớn tiếng la lên.
Trong ánh mắt Diệp Tiểu Thước hiện lên một tia sáng, tiếp theo lại u ám xuống, trở nên lạnh lùng mà chết lặng.
Lúc hai người đi đến cách con đường mấy chục mét thì dừng lại, hướng hai bên tránh ra, một bóng hình màu lam chậm rãi thăng lên bầu trời.
Đám người Diệp Thiếu Dương ôm tâm tình hít thở không thông nhìn chăm chú, đó là một nữ tử khuôn mặt đoan trang tú lệ, mặc váy dài hoa lệ, làn váy và quần áo tóc dài ở trong gió nhẹ nhàng bay lên, ở phía sau ả ngưng tụ một vật sáng hình trứng kích thước không sai biệt lắm với thân thể ả, ở dưới ánh mặt trời chiết xạ phát ra một ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt màu vàng, đem thân thể bao phủ, nhìn qua có một loại tính chấn nhiếp mãnh liệt.
Hai tay nữ tử nâng một cái tịnh bình, bên trong cắm mấy cành liễu, đối mặt mọi người trên trấn, trên mặt không mang theo bất cứ biểu cảm nào.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương nhìn lẫn nhau, không cần người ta nói, bọn họ cũng đều biết, nữ tử áo lam trước mắt này chính là quỷ mẫu...
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng kia phía sau quỷ mẫu, vẻ mặt lạnh đi từng chút một, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh. Sao có thể là... như vậy.
Ở trước người quỷ mẫu, phía sau Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ, có bốn cô gái trang phục cổ đang đứng, trên người mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt, mặt trắng như phấn, mắt đặc biệt to, tỉ lệ ngũ quan phi thường khoa trương.
Diệp Thiếu Dương đoán, mấy người này hẳn chính là cái gọi là tiếp dẫn tiên nữ, nhưng, hắn liếc một cái có thể nhìn ra chân thân bọn họ, chính là người giấy...
“Tiên nương giá lâm, thương hại chúng sinh...” Mấy tiếp dẫn tiên nữ mở lớn miệng, cùng nhau cao giọng hô lên, thanh âm nhọn hoắt, mang theo vô số tiếng vang, đâm vào trong lòng mọi người.
Một màn quái dị này làm đám đông thôn dân nhìn nhau, nông dân tuy mê tín, hết lòng tin theo quỷ thần, nhưng trường hợp trước mắt cực quái dị bực này, ai cũng chưa từng gặp, trong lúc nhất thời toàn bộ mọi người chen chúc lại với nhau, có một số người trẻ tuổi kích động lấy ra di động, vụng trộm chụp ảnh ghi video, lại phát hiện chỉ có thể chụp được một mảng bóng tối, hơn nữa di động cũng không có tín hiệu...
Quỷ mẫu vung đôi tay, một làn khí vô hình đánh tới trước mặt, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được kết giới biến hóa, nhưng quỷ mẫu thử một lúc, kết giới không chút sứt mẻ.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu hướng ả cười nói: “Đừng phí sức nữa, đây là phong ấn Diệp Pháp Thiện lão tổ lưu lại, ngươi không có cách nào mở ra đâu.”
Quỷ mẫu quả nhiên bỏ cuộc, một lát sau, tay cầm cành liễu, vẩy ra vài giọt nước, tử khí phía trước kết giới lập tức hướng hai bên tản ra, mọi người lúc này mới thấy, ở phía sau Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ, vô số bóng người đang chậm rãi bay tới.
“Đó không phải lão Vương cách vách sao!” Có bạn nam tinh mắt, nhận ra người quen, giật mình hô lên.
Vợ của người đó mắt không tốt bằng hắn, nhíu mày nói thầm: “Đừng nói bậy, lão Vương cách vách đã chết mười năm rồi...” Nhưng theo các quỷ ảnh kia càng lúc càng gần, hai mắt nữ tử trợn to như bánh trung thu, thất thanh nói: “Thật sự là lão Vương nhà cách vách.”
Không riêng gì “lão Vương”, càng lúc càng nhiều thôn dân, ở trong các quỷ ảnh kia phát hiện người thân bạn bè của mình, mới đầu còn có chút khẩn trương cùng sợ hãi, nhưng theo một cô gái khóc lên một tiếng “Mẹ!” Kéo cảm xúc rất nhiều người, trong lúc nhất thời ùn ùn hướng vong hồn thân nhân chết đi hô to lên, có một số cảm xúc dị thường kích động, than thở khóc lóc.
Nhưng vẫn ổn là, các thôn dân nhìn thấy vong hồn người thân, tuy kích động, nhưng còn chưa mất đi lý trí, biết bọn họ đều là vong linh, âm dương cách nhau nhân quỷ khác đường, cho nên chỉ là hô tên bọn họ, chưa tới gần.
Nhưng Diệp Thiếu Dương đã dự cảm được manh mối không tốt, vội vàng tìm được Diệp Bá, lúc này Diệp Bá ở trong đám người nhìn thấy vong hồn người cha đã chết, cũng đang bi thương rơi lệ.
Diệp Thiếu Dương giữ chặt ông ta, nói: “Quỷ mẫu có thể muốn mê hoặc bọn họ, nhiều người như vậy, đến lúc đó mấy người bọn tôi quản không nổi, ông lập tức tùy tiện đi tìm một ít người trẻ tuổi lại đây, phải nhanh!”
Diệp Bá cũng không hỏi hắn tìm người làm gì, lau nước mắt, đi vào trong đám người, tùy tiện chọn một số người, bảo đi theo mình.
Bên này, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng vẽ bùa, chờ Diệp Bá dẫn hai ba mươi người trẻ tuổi tới, Diệp Thiếu Dương cũng vẽ xong một đống bùa tĩnh tâm, phân biệt dán trên gáy đám người trẻ tuổi này, dặn: “Đây là Tĩnh Tâm Phù, có thể làm mọi người tâm trí không chịu mê hoặc, tuyệt đối đừng bóc ra. Đợi nhỡ đâu có tình huống gì, mọi người phải cố ngăn cản đoàn người đi ra khỏi phong ấn!”
“Đi vào trong khí đen, sẽ thế nào?” Một bạn nhỏ không rõ nguyên nhân, hỏi.
“Sẽ biến thành cương thi!”
Mọi người nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ phân tán ra, sau đó gọi lão Quách và Diệp Tiểu Manh, bảo hai bọn họ tiếp tục vẽ Tĩnh Tâm Phù, có thể vẽ bao nhiêu thì vẽ bấy nhiêu, mình mang theo đám người Nhuế Lãnh Ngọc tới chỗ đối mặt quỷ mẫu, để ngừa xảy ra tình huống ngoài dự liệu.
Một tiếp dẫn tiên nữ tiến lên một bước, dùng giọng trong trẻo nói: “Vô vi đại đạo, địa thu nhân hồn. Các quỷ hồn này đều chết bởi khiển trách, vốn nên ở trong thành Uổng Tử chịu khổ, là tiên nương thương xót bọn họ, sáng tạo Quỷ Tiên thôn, lấy tiên pháp độ hóa, nay bọn họ đều là tiên nhân, các ngươi còn chưa nhận người thân, đoàn tụ nhân luân, cũng dễ cho dính chút tiên khí...”
Nghe xong đoạn lời này, mọi người càng thêm giật mình, tuy không ai dám tiến lên một bước, nhưng từ vẻ mặt bọn họ đó có thể thấy được, đại bộ phận mọi người đã hơi bỏ đi phòng bị. Lúc này, các quỷ hồn kia đã đến gần biên giới tử khí, phân tán ra, một đám vươn tay, trên mặt mang theo mỉm cười hiền lành, không ngừng hô tên họ vợ chồng cùng con của mình.
Đối mặt người thân kêu gọi, nhóm người này càng thêm dao động.
“Làm sao bây giờ?” Nhuế Lãnh Ngọc dự cảm được sẽ xảy ra chuyện gì, có chút khẩn trương ghé vào bên tai Diệp Thiếu Dương nói, “Cần đi ra ngoài giết một trận hay không?”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, chưa đợi mở miệng, Tứ Bảo ở bên nói: “A Di Đà Phật, những kẻ này đều là sinh hồn bị quỷ mẫu dẫn dụ, tội không ở bọn họ, không thể giết.”
Đúng lúc này, quỷ mẫu hé mở môi hồng, phát ra một thanh âm phiêu miểu hư vô, như khóc như kể, như ca như mộng, không buồn không vui, không mang theo bất cứ cảm tình nào, nhưng truyền vào tai người nghe, lại sinh ra sự cộng hưởng kỳ quái.
Chỉ chốc lát thời gian, vẻ mặt các thôn dân đều trở nên mỏi mệt, mí mắt cũng chậm rãi khép lại, trong đầu gần như vô ý thức, chỉ còn lại có những tiếng kêu gọi của người thân, giống như cương thi, dang đôi tay, hướng về phía trước chậm rãi bước đi.