Chỉ có các tiểu tử sau đầu dán Tĩnh Tâm Phù không bị làm sao, nhưng bọn họ ít người, vừa kéo trở về một người, bên cạnh lại một người đi ra, tác dụng rất nhỏ.
“Tu La thiên âm!” Diệp Thiếu Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn quỷ mẫu.
“A Di Đà Phật. Vô nhân tương vô ngã tương, vô chúng sinh tương, vô thọ giả tương...” Tứ Bảo đằng hắng cổ họng, cao giọng niệm《 Kim Cương Kinh 》, niệm một hồi phát hiện thanh âm quá nhỏ, đối kháng không nổi Tu La thiên âm của quỷ mẫu.
Diệp Bá lập tức đem loa treo trên cổ đưa cho hắn, Tứ Bảo hướng loa sang sảng tụng kinh Phật, tuy thanh âm rất cao, nhưng hiệu quả không lớn.
“Làm sao bây giờ!” Tiểu Mã nhìn càng lúc càng nhiều thôn dân đi hướng biên giới hắc khí, sốt ruột không thôi.
“Đây là Tu La thiên âm, chỉ dùng phạm âm đối kháng không được.” Diệp Thiếu Dương túm Diệp Bá, nói: “Tìm thêm cái loa tới đây!”
Diệp Bá xoay người tìm được Vương gia thôn trưởng, trước đó bởi vì loa gọi người, trên cổ hắn cũng treo cái loa, Diệp Thiếu Dương cầm lại, đưa cho Tiểu Mã: “Mắng người!”
“Mắng... ?” Tiểu Mã giật mình, còn tưởng mình nghe lầm.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Chính là phải ra sức mắng, dùng ngôn ngữ dơ bẩn nhất! Mắng chửi là tục âm, có thể phá tất cả quỷ thuật, có thể câu về thần trí bọn họ!”
Uông Ngư ở một bên bổ sung: “Giống như dùng sự vật ký ức sâu nhất, để đánh thức bệnh nhân mất trí nhớ!”
Hắn so sánh như vậy, Tiểu Mã mới coi như hiểu, tiếp nhận loa, hướng Diệp Thiếu Dương mắng lên: “Diệp Thiếu Dương ngươi vương bát đản tiểu súc sinh nhìn lén nữ sinh tắm rửa lão lưu manh...”
Diệp Thiếu Dương vỗ một phát lên đầu cậu ta, lau nước miếng trên mặt, nói: “Cậu mắng tôi làm gì!”
“Không phải... Mắng ai cũng được?” Tiểu Mã ngây người.
“Vậy cũng phải mắng quỷ mẫu, dùng lời bẩn nhất tục nhất đi mắng, đi đi, cậu chỉ có chút sở trường như vậy, nhanh lên!”
“Khụ khụ.” Tiểu Mã ho khan hai tiếng, đánh nhau không được, phương diện chửi người mình vẫn có tự tin, lập tức dồn khí đan điền, hướng phía quỷ mẫu, dùng ô ngôn uế ngữ mắng to lên, “Ngươi con mẹ nó tên là quỷ mẫu phải không, ta thấy ngươi mẹ nó bộ dạng như con sứa, đừng tưởng cmn ngươi bộ dạng xấu lão tử không dám động vào ngươi, ngươi xem ngươi ăn mặc vậy, trà xanh biểu, sát mã đặc, nông thôn phi chủ lưu giả mạo bạch phú mỹ, đồ thấp kém nhà ngươi, lão tử nhìn thấy ngươi như vậy chỉ muốn đấm một phát cho ngươi thành kẻ ngốc...”
Nghe thấy Tiểu Mã chửi người, Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc không hẹn mà nhìn đối phương một cái, đều toát mồ hôi.
Tục âm và phạm âm cùng nhau bay ra, nương uy thế loa công suất lớn, trong vô hình đạt thành cân bằng với Tu La thiên âm.
Các thôn dân tuy chưa tỉnh táo lại, nhưng đa số đã đứng ở tại chỗ bất động.
“Con mẹ nhà ngươi cái nồi cơm điện, bà già nhà ngươi...” Mười phút sau, tiếng Tiểu Mã mắng chửi người càng lúc càng chậm, nhưng không phải mệt mỏi, mà là chửi mười phút không bị lặp lại, thật sự hết từ rồi...
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, nói: “Tiếp tục chửi, đừng có ngừng!”
“Hết từ rồi, chửi không nổi nữa!”
Diệp Thiếu Dương chợt có sáng ý, nói: “Vậy ca hát, hát bài nào tục nhất, hiệu quả càng tốt!”
“Bài tục nhất...” Tiểu Mã nghĩ nghĩ, mở cổ họng hướng loa hát lên: “Em là quả táo nhỏ của anh...”
Thần khúc vừa ra, chính là cực hạn của tục âm, gợi lên ký ức tầng dưới chót trong đầu các thôn dân—— đặc biệt là các bác gái, thần trí bị Tu La thiên âm cướp lấy cũng đang từng chút một khôi phục, lần lượt mở mắt.
Hát một lúc, Diệp Thiếu Dương thấy Tiểu Mã đã mệt, mở ra di động truyền phát, ghé sát vào loa, truyền phát《 Quả táo nhỏ 》.
Nhuế Lãnh Ngọc chán ghét nhìn hắn một cái, nói: “Anh sao có thể nghe loại bài hát này.”
“Không phải đâu, tôi là dùng để làm tiếng chuông đồng hồ báo thức, mỗi ngày nghe được sẽ giật mình, lập tức không mệt nữa.”
Nhuế Lãnh Ngọc bật cười.
Thấy càng lúc càng nhiều người tỉnh táo lại, Tiểu Mã lẩm bẩm: “Thần khúc thì ra còn có tác dụng như vậy, thật sự là mở rộng tầm mắt rồi...”
Mắt thấy Tu La thiên âm của mình bị phá, quỷ mẫu cũng dừng phát ra tiếng, trong mắt mang theo phẫn nộ, nhìn đám người Diệp Thiếu Dương.
Tiểu Mã hướng ả quơ quơ di động, mặt mày vui vẻ nói: “Tiếp tục đi, chỗ ta còn có tối huyễn dân tộc phong vân vân.”
Quỷ mẫu không để ý tới hắn, cong khóe miệng, hướng Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, xoay người nhẹ nhàng bỏ đi, lưu lại một thanh âm lạnh lùng: “Diệp Thiếu Dương, thế vây thành đã thành, ta có thời gian tiêu hao dần với ngươi, ngươi có gan thì đem toàn bộ các quỷ hồn này giết chết...”
Quỷ mẫu đi rồi, tử khí chậm rãi lưu động, ở trước khi vây kín, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy vô số quỷ tốt hướng chung quanh tản ra, sau đó là tiếp dẫn tiên nữ cùng các quỷ tướng.
“Tiểu Thước, Tiểu Thước...” Tam nương còn đang thất thanh khóc rống, ý đồ xông qua, bị thím Trân cùng mấy người phụ nữ ôm chặt lấy.
Sau đó, tất cả bị bóng tối cắn nuốt, phóng mắt nhìn lại, đường phố trấn nhỏ giống một hòn đảo nhỏ cô đơn, trôi nổi ở trong những tầng bọt sóng màu đen.
Diệp Thiếu Dương gọi tới mấy thôn trưởng, bảo bọn họ trấn an mọi người, sau đó mang theo đám người Nhuế Lãnh Ngọc, trèo thẳng lên ngọn núi chỗ từ đường Diệp gia, đứng ở bên vách núi, hướng phía dưới nhìn lại, có thể quan sát được toàn cảnh trấn nhỏ.
Nhuế Lãnh Ngọc từ trong túi lấy ra vài cái lá bưởi, lau mắt cho mọi người.
Ở giới pháp thuật, tác dụng chân thật của lá bưởi không phải có thể khiến người thường nhìn thấy quỷ, mà là có thể nhìn thấu tất cả quỷ, yêu, tà khí. Diệp Thiếu Dương bởi vì có Thiên Thông Nhãn, tự mang kỹ năng, cho nên trên người không chuẩn bị lá bưởi.
Sau khi lau mắt, mọi người mở mắt, lại lần nữa hướng dưới núi nhìn lại.
Tử khí vẫn tồn tại, nhưng ở dưới ánh mắt mọi người lại như biến thành bán trong suốt, có thể thấy vô số quỷ hồn ẩn núp trong tử khí, ở trấn nhỏ làm thành một vòng, cho người ta một loại cảm giác chờ cơ hội hành động.
Nhìn chăm chú, nhóm đầu tiên trước nhất, đó là các lệ quỷ thiện lương của Quỷ Tiên thôn, nhưng bọn họ hiện tại nhìn qua chỉ có hung tàn và dại ra, đã không thiện lương nữa.
“Đây là chuyện gì, bọn họ ban đầu không phải bộ dạng này nha...” Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm.
“Bọn họ bị quỷ mẫu làm phép khống chế rồi.” Diệp Thiếu Dương thở dài, nói, “Thần trí bị lệ khí chiếm hữu, bọn họ hiện tại là lệ quỷ danh xứng với thực.”
Ở không xa phía sau đám lệ quỷ này tập kết quỷ tốt lấy hàng ngàn để tính, còn có mấy chục thủ lĩnh trên thân toát ra ánh đỏ, tượng trưng cấp bậc chúng nó ít nhất ở quỷ thủ trở xuống, sau đó là bốn vị tiếp dẫn tiên nữ, phân biệt đứng ở bốn phương hướng.
Quỷ mẫu, Diệp Tiểu Thước, Tuyết Kỳ ba con quỷ không thấy bóng dáng.
Trừ đám lệ quỷ đứng dẫn đầu, quỷ hồn còn lại đều đang phun ra nuốt vào hắc khí, tiến hành động tác như nhân loại thổ nạp, ở dưới hành động tập thể của chúng nó, tử khí quay quanh trấn nhỏ, đang lấy phương hướng thuận kim đồng hồ thong thả xoay tròn.
Khung cảnh hoành tráng đáng sợ này khiến mọi người cảm nhận được áp lực tương đối.
“Quỷ mẫu làm như vậy... Rốt cuộc là vì cái gì?” Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm.