Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 568: Chương 568: Chương 568: Quỷ mẫu tập kích 1




Thanh âm biến mất, hình thể tâm ma cũng từng chút một biến mất không dấu vết.

Trầm mặc một lúc, Tiểu Mã thấp giọng hỏi: “Vừa rồi là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương đơn giản giải thích một chút, Tiểu Mã càng thêm tò mò, hỏi: “Vì sao hắn không đích thân đến, phải khống chế tâm ma của mình? Hắn lại là làm như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Kết giới, hắn không vào được, tâm ma vô tướng vô hình, chỉ là một mảng thần niệm, cho nên có thể xuyên thấu kết giới. Nhưng, người thường không thể khống chế tâm ma, hắn tám phần là dùng pháp thuật kỳ quái nào đó...”

Diệp Thiếu Dương không rối rắm chuyện này nữa, trong lòng hắn lặp lại tự hỏi lời Diệp Tiểu Thước nói, bắt đầu cân nhắc: nếu quỷ mẫu thật sự hoài nghi hắn, vì sao không đem hắn cùng Tuyết Kỳ bắt lại, miễn cho bọn họ lâm trận phản chiến?

Cẩn thận nghĩ một chút là hiểu: đối đầu kẻ địch mạnh, mặc kệ quỷ mẫu đối với thực lực của bản thân có bao nhiêu tự tin, ả cũng không muốn mất đi Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ hai trợ thủ này. Tuyết Kỳ đối với ả thành tâm thực lòng, tự nhiên không cần phải nói, về phần Diệp Tiểu Thước... Không cần nghĩ cũng biết, quỷ mẫu nhất định sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn nào đó khống chế linh hồn hoặc là thần thức hắn, đạt tới mục đích nô dịch, mà hắn vì Tuyết Kỳ, còn không thể phản kháng...

Diệp Thiếu Dương thở dài, Diệp Tiểu Thước cũng không nói sai, hắn xong rồi.

“Ba yêu cầu của hắn, tôi thấy hai cái cũng không khó.” Tiểu Mã sờ cằm, chậm rãi phân tích, “Chiếu cố tam nương, cái này dễ; thời điểm mấu chốt giết hắn, cái này cũng dễ, nhưng cứu trở về Tuyết Kỳ cái này thì khó; Thứ nhất, nếu Diệp Tiểu Thước đã chết hoặc bị khống chế gì đó, không có cách nào phối hợp, quay lại quấy rối, thứ hai, bản thân Tuyết Kỳ không muốn theo chúng ta, hơn nữa hai kẻ này đều chịu đòn tốt như vậy, khó, quá khó!”

Vừa quay đầu, phát hiện Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt nhìn cậu ta, nhún nhún vai nói: “Sao, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”

“Nói đúng.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi chỉ là không thể ngờ được, lời có kiến giải như vậy, lại là từ trong mồm cậu nói ra.”

“Mịa, cậu vũ nhục chỉ số thông minh của tôi!”

Diệp Thiếu Dương thở dài, từ từ nói: “Cậu còn phân tích thiếu một phương diện: vốn dựa theo kế hoạch, phe tiến công nên là chúng ta, kết quả chỉ chậm trễ một buổi tối, đã biến thành như vậy. Hiện tại mất đi cơ hội tốc sát quỷ mẫu, kế hoạch ban đầu nghĩ cách cứu viện Tuyết Kỳ cũng liền không thể thực hiện được. Hiện tại chỉ cần chúng ta ra khỏi kết giới, lập tức sẽ gặp phải các loại đối đầu, lại thêm cậu phân tích hai điều đó, cho nên, cái này hầu như là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.”

Tiểu Mã nhíu mày nói: “Một chút biện pháp cũng không có?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, dùng thanh âm kiên định nói: “Để tôi từ từ nghĩ đi, ta đã đáp ứng hắn, thì nhất định phải làm được, cho dù tan xương nát thịt.”

Tiểu Mã giơ ngón tay cái, không quấy rầy hắn nữa, nằm trở lại trên đệm của mình, theo thói quen lấy ra di động, muốn tán gẫu với Vương Bình, kết quả nhớ ra không có mạng, rất mất hứng, đành phải nằm xuống ngủ, bận bịu một ngày vừa mệt vừa mỏi, hơn nữa cậu ta vốn cũng là tính cách trời sập không sợ, nằm xuống không bao lâu đã ngủ.

Diệp Thiếu Dương nghe tiếng ngáy như lợn rống của cậu ta, cực kỳ cạn lời, tiếp tục tự hỏi kế hoạch cứu vớt Tuyết Kỳ, nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp là có, nhưng tính ngẫu nhiên đều quá mạnh, xác xuất thành công rất thấp... Đang phát sầu, đột nhiên trong lòng vang lên tiếng Dương công tử: “Ta có cách.”

“Hả?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, vội vàng đem Âm Dương Kính lấy ra, trên mặt gương, xuất hiện gương mặt ngàn năm không thay đổi bị mũ che kia của Dương công tử, hỏi: “Ngươi có cách nào?”

Dương công tử thản nhiên nói: “Ta vì sao phải nói cho ngươi?”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa nghẹn thở. “Lão đại, chính ngươi nói có biện pháp, ta hỏi ngươi lại không nói, trêu ta sao?”

Đợi một hồi, Dương công tử nói: “Ngươi mở phong ấn Âm Dương Kính trước.”

Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt, “Ngươi xác định không phải đang trêu ta?”

“Ngươi mở ra phong ấn Âm Dương Kính, ta giúp ngươi cứu người.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, lập tức lý trí nói cho bản thân điều này không thể thực hiện, “Ta tốn bao nhiêu sức như vậy mới đem ngươi phong ấn lại, cứ như vậy thả ngươi ra ngoài, nhỡ đâu ngươi chạy mất thì làm sao bây giờ, hoặc là ngươi liên hợp Tu La quỷ mẫu đối phó ta, vậy ta không phải xong đời.”

Dương công tử hừ lạnh một tiếng: “Tu La quỷ mẫu mà thôi, bản cô... Công tử còn không thèm đứng chung hàng ngũ với ả, ngươi đã không tin ta, vậy thì thôi.”

Nói xong khuôn mặt bắt đầu rời khỏi mặt gương.

Diệp Thiếu Dương nói: “Đợi chút, ngươi còn chưa nói, nếu ngươi rời khỏi Âm Dương Kính, có cách nào đem cô ta cứu về, cho dù ngươi có bản lãnh thông thiên, có thể đem Tuyết Kỳ bắt được, nhưng mệnh hồn cô ta ở trong tay quỷ mẫu, ả chỉ cần động thủ, Tuyết Kỳ vẫn phải chết.”

Vốn tưởng đó là một vấn đề không thể tránh, không ngờ Dương công tử cười nhẹ, nói: “Ta cho rằng ngươi thông minh bao nhiêu chứ, ngươi chẳng lẽ không biết, trước mặt mình, có một vật có thể ngăn cách bất cứ khí tức nào vô hình nối tiếp?”

Diệp Thiếu Dương giật mình, ánh mắt rơi ở trên Âm Dương Kính, đột nhiên nghĩ tới cái gì, khóe miệng hiện lên một cái mỉm cười.

Có lẽ, biện pháp này thật sự đi thông?

Thương lượng sơ qua với Dương công tử, sau khi đạt thành nhất trí, Dương công tử lui trở lại trong gương.

Quay quanh Âm Dương Kính, Diệp Thiếu Dương vất vả suy nghĩ, cuối cùng chế định ra một bộ kế hoạch, nhất thời cảm thấy chỉ cần thao tác tốt, xác xuất thành công vẫn rất cao, trong lòng ít nhiều có chút tự tin, tuy không mệt, nhưng nghĩ đến ngày mai có thể còn cần chiến đấu, phải nghỉ ngơi, lúc này mới niệm một lần Tĩnh Tâm Chú, xong đi ngủ.

Cảm giác chưa ngủ bao lâu, trong mũi đột nhiên hít vào một tia khí tức không thích hợp. Diệp Thiếu Dương đột nhiên tỉnh lại, khụt khịt, sợ hãi cả kinh, không sai, là thi khí!

Vội vàng xuống lầu, lớn tiếng hô: “Đã xảy ra chuyện!” Tiếp theo liền chạy ra ngoài cửa, vốn đang muốn lấy ra la bàn âm dương, tìm kiếm nguồn gốc thi khí, kết quả ngẩng đầu nhìn, nhất thời cả kinh: chỉ thấy ở bầu trời tây bắc, một mảng bóng người màu lam bay giữa không trung, gập người, xem hình dạng giống như ghé vào trên một khung đỉnh vô hình.

Tu La quỷ mẫu!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nhìn chăm chú, quỷ mẫu dang hai tay, giữa đôi tay quỷ khí cuồn cuộn, hình thành hai vòng xoáy màu đen, trên kết giới phía dưới lốc xoáy xuất hiện một trận khí tức rung động, đã có một khe hở xuất hiện.

Tất cả cái này đều lặng yên không một tiếng động tiến hành, cũng không biết trải qua bao lâu.

“Không ổn, kết giới sắp vỡ rồi!” Thanh âm kinh ngạc của lão Quách vang lên ở sau người.

Tiếp theo là Uông Ngư lẩm bẩm: “Không có đạo lý, kết giới này âm dương nhị khí điều hòa, nếu chỉ là từ bên ngoài tiến công mà nói, hầu như là không gì phá nổi...” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, sợ hãi nói: “Trừ phi bên trong chịu công kích nào đó!”

Vừa dứt lời, trên không đỉnh đầu xuất hiện một tiếng vang thanh thúy “Răng rắc”, một khe hở ban đầu đột nhiên biến thành mười mấy vết, giống như mạng nhện hướng phía dưới bắt đầu khuếch tán, một khe hở trong đó di động mãi đến vị trí gần mặt đất, sau đó nứt ra một lỗ thủng bằng một người, quỷ khí tiến vào, bên ngoài truyền đến một trận tiếng quỷ khóc, có lệ quỷ bắt đầu chui vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.