Nhuế Lãnh Ngọc cách gần nhất, là người đầu tiên lao qua, lấy ra Toái Hồn Trượng, đem mấy con lệ quỷ chui vào đánh bật ra, quay đầu hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Lương thượng phi thổ, tứ trụ chịu phá, trước ứng ở vị trí sao Thiên Xu, kế tiếp là vị trí ba sao Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, tiếp theo tinh vị Bắc Đẩu thất tinh đều sẽ xuất hiện khe hở, mau nghĩ cách!”
Vừa dứt lời, vị trí Thiên Ki tinh bàn cũng xuất hiện một khe hở, Uông Ngư vội vàng đi chống đỡ.
“Mọi người chống đỡ trước, tôi lên núi xem xem! Nhất định phải trụ vững!” Diệp Thiếu Dương nói xong, sải bước hướng ngọn núi chỗ tượng thần chạy đi: nếu trong kết giới nhận công kích nào đó, nhất định là đến từ chủ trận chỗ tượng thần! Phải mau chóng đem vấn đề giải quyết, bằng không khe hở càng lúc càng lớn, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
Đi thẳng tới đỉnh núi, Diệp Thiếu Dương giương mắt nhìn, nhất thời hít sâu một hơi: tượng thần Diệp Pháp Thiện ở đỉnh núi thế mà lại nghiêng hướng dưới núi, nhìn qua lung lay sắp đổ, vài mấy người toàn thân ngăm đen đang chen chúc ở phương hướng nào đó dưới tượng đá, nằm úp sấp trên đất, khom lưng, không ngừng hướng tượng đá phun thi khí màu đen.
Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn vào, là mấy con địa thi, bừng tỉnh đại ngộ: cái này nhất định là âm mưu của Tu La quỷ mẫu, ả biết kết giới thiên địa nhị huyệt điều hòa, từ bên ngoài không thể xông vào, cho nên... Không biết từ đâu kiếm được mấy con địa thi, từ trong lòng đất chui vào, không trách bản thân vô năng, là quỷ mẫu quá giả dối, trời biết ả nghĩ như thế nào ra được biện pháp kỳ quái như vậy.
Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, xông lên, mấy con địa thi kia vừa thấy Diệp Thiếu Dương, nhắm chừng cũng biết hắn lợi hại, không phản kích, mà là tiến vào trong hang dưới thân trốn đi.
Diệp Thiếu Dương đuổi theo, từ trong ba lô lấy ra một bao to hồng tiêu, không chút tiếc rẻ hướng trong hang từng con địa thi đổ vào một ít, sau đó dùng phù hỏa điểm hỏa, chợt nghe thấy các loại tiếng kêu rên phía dưới, từng làn thi khí tanh hôi, xen lẫn trong sương khói không ngừng toát ra.
Diệp Thiếu Dương không để ý bọn nó nữa, đưa tay dán trên lưng tượng đá, cảm giác một chút, phát hiện tượng đá vẫn đang không ngừng tản ra cương khí, cảm thấy an tâm một chút, không còn thi khí quấy nhiễu, chỉ cần tượng đá không ngừng phóng ra cương khí, trận pháp sẽ thong thả chữa trị, tùy ý quỷ mẫu ở bên ngoài đùa giỡn thủ đoạn như thế nào, cũng là vô ích.
Nhưng tượng đá trải qua mấy con địa thi kia trường kỳ dùng thi khí ăn mòn, hơn phân nửa bị thi khí chiếm lĩnh, tuy có thể tự khôi phục, nhưng quá trình này rất chậm, trong lúc đó, Diệp Thiếu Dương rất sợ xảy ra chuyện khác, vì thế hai tay dán tượng đá, phóng thích cương khí, thanh tẩy thi khí trong tượng đá, đem tượng đá từ nghiêng chỉnh thẳng từng chút một.
Theo bản thân tượng đá không ngừng phóng thích cương khí, chậm rãi chữa trị trận pháp, mấy khe hở kia trên kết giới thu nhỏ lại từng chút một, biến mất.
Tu La quỷ mẫu còn ghé vào trên nóc kết giới, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương hướng ả cười cười, nghĩ nguy hiểm thật, ả ở đây lén lút giở trò quỷ, tuy chậm như kiến cắn cây, nhưng lặng yên không một tiếng động, may mắn mình ngửi được thi khí tỉnh lại, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Mấy người, mau tới đây giúp tôi!” Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ la lớn.
Đám người Nhuế Lãnh Ngọc lập tức bước nhanh đi tới, dọc theo tượng đá làm thành một vòng, đều tự đẩy tượng đá, vận dụng pháp lực, thanh trừ thi khí cho tượng đá. Theo thi khí không ngừng giảm bớt, tượng đá vốn nghiêng từng chút một thẳng trở về.
Tiểu Mã không thể giúp được gì, chỉ ở một bên nhìn, đột nhiên phát hiện cái gì, chỉ vào trên đỉnh kết giới nói: “Quỷ mẫu không thấy đâu nữa!”
“Có thể thấy vô ích, bỏ đi rồi.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, kết quả một giây sau đột nhiên cảm thấy tượng đá chợt trầm xuống, thiếu chút nữa đổ xuống, cảm giác được một lực lượng đáng sợ đang theo tượng đá leo lên.
Quay đầu nhìn, một bóng hình xinh đẹp màu lam đang từ trong một cái hố thi đào thành bò ra, nửa thân thể dán tượng đá, hướng mình cười tà mị.
Tu La quỷ mẫu! Thế mà lại từ bên dưới chui lên!
Diệp Thiếu Dương nghĩ chút là hiểu, ả là lợi dụng cơ hội tượng đá bị thi khí ăn mòn, trận pháp chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, đột phá kết giới, chui vào nơi này.
Nhưng kết giới dù sao chưa hoàn toàn mất đi hiệu lực, cho nên ả chỉ có thể chen vào nửa thân thể, hơn nữa liều mạng dùng quỷ khí ăn mòn tượng đá, một khi ăn mòn toàn bộ, không phóng thích cương khí nữa, kết giới lập tức sẽ sụp đổ...
Trong khoảng thời gian ngắn, không riêng Diệp Thiếu Dương, toàn bộ mọi người đều lập tức nghĩ ra kế hoạch của quỷ mẫu, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi cũng đều tự bức ra toàn thân pháp lực, chống đỡ tượng đá, không cho nó đổ xuống.
Nhưng Tu La quỷ mẫu tu vi cao cường, đã đạt tới mức độ khủng bố b, lấy sức một người, lại đấu ngang đám người Diệp Thiếu Dương, mắt thấy tượng đá vốn đã được dựng lên lại một lần nữa đổ xuống.
Trong tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng thân kiếm chống đỡ tượng đá cùng mặt góc, nhờ thần lực Long Tuyền Kiếm chống lại quỷ mẫu.
“Ha ha ha, vô dụng, Diệp Thiếu Dương, đợi ta phá giải phong ấn, nhất định giết sạch toàn bộ mọi người, cướp đi toàn bộ quỷ hồn...” Quỷ mẫu vừa làm phép, vừa hướng Diệp Thiếu Dương cười khanh khách.
Hai bên vẫn là lần đầu tiên cách gần như vậy, Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nhìn mặt quỷ mẫu, nhìn từ khoảng cách gần, quỷ mẫu dung mạo tú lệ, chỉ là trên mặt xanh xanh đỏ đỏ, trang điểm đậm, nhìn qua cực kỳ yêu dã và tà mị. Ở quanh thân ả quanh quẩn một năng lượng thể màu đỏ tươi, vây quanh thân thể không ngừng xoay tròn, tuy cách xa mấy mét, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có thể rõ ràng cảm giác được uy áp đến từ năng lượng quanh thân ả.
Đây, chính là kẻ địch cuối cùng trong một trận chiến này của mình —— Tu La quỷ mẫu!
Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít khí, trong lòng lo sợ không yên: có thể khiến mình một thiên sư ở dưới tình huống không gần người đã cảm giác được áp lực, Tu La quỷ mẫu tu vi cao cường, so với mình trước đó tưởng tượng còn vượt qua mấy lần!
Đối mặt kẻ địch khoảng cách gần như thế, Diệp Thiếu Dương chưa ra tay, đám người Nhuế Lãnh Ngọc cũng chưa ra tay: ở dưới loại tình huống này trước mắt, bọn họ biết cho dù cùng lên, cũng không có cách nào giết chết quỷ mẫu, trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất, là bảo hộ tượng đá đừng đổ xuống, vì thế ai cũng dốc hết toàn lực, cố gắng đối kháng thế ép xuống của tượng đá.
Tu La quỷ mẫu giống với bọn họ, hai tay ôm tượng đá, không ngừng trút xuống quỷ lực, hiện tại ả chỉ có nửa thân thể ở trong kết giới, muốn tiến vào, chỉ có làm đổ tượng đá, nhưng ả lại không thể buông tay thu lực, bằng không một khi tượng đá dựng dậy, kết giới phục hồi như cũ, ả còn muốn xông tới cũng không có cơ hội nữa.
Vì thế, giữa quỷ mẫu cùng đám người Diệp Thiếu Dương hình thành một loại ăn ý kỳ diệu: không ai công kích đối phương, hai bên đều dốc hết khả năng khống chế tượng đá, lấy cái này làm điểm tựa quyết định chiến cuộc.
Diệp Thiếu Dương một tay đè chuôi kiếm, dùng pháp lực kích phát tiên lực của bảo kiếm, nhưng cũng chỉ trì hoãn xu thế đổ xuống của tượng đá, qua không lâu, lão Quách chịu không nổi trước, bị quỷ khí trong tượng đá ăn mòn, phun một hơi, đổ vật xuống đất há mồm thở dốc, toàn thân hư thoát.
Tiếp theo, sắc mặt đám người Nhuế Lãnh Ngọc cũng dần dần tái nhợt đi, mồ hôi như mưa rơi.