Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 575: Chương 575: Chương 575: Sống chết không dời




“Mọi người đi về nghỉ ngơi trước, sau đó chuẩn bị một chút.” Diệp Thiếu Dương hạ đạt mệnh lệnh, “Quách sư huynh giúp đệ chuẩn bị thuốc phép mà dẫn hồn đạo cần, đệ cần gấp ba cường độ, còn cần một ít đốt trúc, tìm không thấy thì tìm Diệp Bá hỗ trợ.”

Lão Quách đáp ứng một tiếng, cũng lui ra ngoài.

“Tiểu Ngọc, cô chờ một chút.”

Nghe thấy tiếng Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu nhíu nhíu mày. Uông Ngư lập tức đi lên nói: “Cậu gọi em ấy làm gì?”

“Có gì quan hệ với anh?” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Uông Ngư cạn lời, nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, xoay người rời đi.

Nhuế Lãnh Ngọc đứng ở trước bàn trà, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương mở ra ba lô, lấy ra sách Âm Dương, đưa cho cô: “Đây là sách Âm Dương Tà Thần kia đau khổ tìm kiếm.”

Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc ngây ra, “Anh cho tôi xem làm gì?”

“Pháp lực tôi bây giờ, chỉ có thể mở ra một tờ, bên trên chỉ có một pháp thuật, gọi là Lục Giáp Bí Chúc. Nhưng lấy pháp lực của tôi, một mình sợ là thi triển không hoàn chỉnh, cho nên tôi hy vọng cô cũng học được, đến lúc đó cùng nhau thi triển, đối phó quỷ mẫu.”

Nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của cô, Diệp Thiếu Dương giải thích: “Cô pháp lực mạnh, tuy học là pháp thuật dân gian, nhưng cũng có rất nhiều cơ sở của đạo gia ở trong, cô khẳng định có thể học được, hơn nữa... Tôi cần một người tâm ý tương thông với tôi, đồng bộ ra tay, loại ăn ý này, người bình thường không có.”

Nói xong, lẳng lặng nhìn cô, liên quan một điểm này không cần nhiều lời, hai người tuy số lần cùng nhau làm phép không nhiều, nhưng mặc kệ là lúc trước cùng nhau đối phó Phùng Tâm Vũ hay là trước đây hợp tác, mỗi một lần đều rất ăn ý, loại cảm giác tâm ý tương thông đó, Diệp Thiếu Dương biết cô nhất định cũng có thể thể hội.

Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng phun ra một hơi, nói: “Mặc kệ nói như thế nào, quyển sách này là bí truyền của Diệp gia anh, anh để một người ngoài học tập... Anh tín nhiệm tôi như vậy?”

“Đương nhiên tín nhiệm cô.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Nhuế Lãnh Ngọc rất hiếm có nhẹ nhàng cười, “Dựa vào cái gì?”

“A... Không dựa vào cái gì cả.” Diệp Thiếu Dương nhìn nước mắt mơ hồ tồn tại trên mặt cô, nhất thời xúc động, nói, “Nếu thật muốn dựa vào cái gì mà nói, chỉ bằng lúc tôi sắp chết, cô vì tôi đã khóc một hồi.”

Sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc lập tức có chút mất tự nhiên, hơi cúi đầu, nói: “Đừng tự mình đa tình, nếu đổi thành sư huynh tôi, tôi cũng vẫn sẽ khóc.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời cạn lời, “Chúng ta có thể không nhắc tới hắn không?”

Lục Giáp Bí Chúc phi thường thâm ảo, không chỉ cần có hiểu biết cực sâu đối với hậu thiên bát quái, còn phải hiểu được tiên thiên bát quái, mới có thể hiểu nguyên lý nó vận hành.

Diệp Thiếu Dương biết Nhuế Lãnh Ngọc rất thông minh, vốn định dùng một ngày thời gian đem tiên thiên bát quái dạy cho cô, nhưng Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong đại khái liền từ chối, “Tôi vẫn là chỉ học tập bản thân pháp thuật này, đem pháp thuật luyện tốt là được, không theo đuổi nguyên lý trong đó. Tôi luôn cảm thấy, cái này không phải thứ thuộc về tôi, tôi không dám học nhiều.”

Diệp Thiếu Dương trái lại không để bụng chia sẻ với cô, nhưng nghĩ lại cũng đúng, trước mắt thời gian gấp gáp, vẫn là đem bản thân pháp thuật học tốt trước, có thể phụ tá mình thi triển là được, về phần nguyên lý, tương lai cô muốn học mà nói lại truyền thụ cho cô cũng không muộn.

Vì thế lấy ra chín tờ linh phù, dùng bút chu sa viết xuống chín chữ “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành”, sau đó từ chữ thứ nhất bắt đầu, giảng giải kỹ yếu lĩnh thủ ấn cùng khẩu quyết cần ngâm nga, Nhuế Lãnh Ngọc ghi nhớ gắt gao...

Thời gian một buổi chiều, hai người đều ở cùng một chỗ, nghiên cứu Lục Giáp Bí Chúc.

Chờ Nhuế Lãnh Ngọc đem yếu lĩnh chín chữ chân ngôn nhớ hết, Diệp Thiếu Dương dẫn cô ra ngoài, lao ra khỏi kết giới, tới giữa đám quỷ tốt kia, tìm vài cái bia ngắm sống chô cô diễn luyện...

Sau khi thử nghiệm thành công, hai người lại luyện tập đồng thời làm phép, đều tự chia sẻ pháp lực làm phép cần, diễn luyện mãi đến buổi tối, giết không ít quỷ tốt, lúc này mới quay về, trở lại trong tiểu viện mình ở.

Nhớ lại tình hình buổi chiều, Diệp Thiếu Dương phi thường vui vẻ.

Bởi vì ngày hôm sau cần hành động, đêm hôm đó, Diệp Bá đưa tới rất nhiều rau khô thịt đỏ…, tìm người làm một bàn lớn thức ăn phong phú, còn mở hai bình rượu ngon, các bạn nhỏ ăn uống thỏa thích.

Nhất là An Tĩnh Phong ăn uống vui vẻ nhất, uống rượu phát nóng dứt khoát đem vạt áo mở ra, vừa uống rượu vừa hát ca khúc mạng, bộ dạng như bị điên.

Diệp Thiếu Dương cạn lời, vì triệt để thăm dò kỹ, cố ý hỏi: “Đại sư, ngày mai phải vào nồi rồi, có cái gì muốn dặn không?”

An Tĩnh Phong miệng phun đầy mùi rượu, nói: “Ngươi không phải an bài tốt hết rồi sao, ta thấy không vấn đề gì.”

Câu trả lời này vốn có thể khiến Diệp Thiếu Dương hài lòng, kết quả hắn sau đó kèm theo câu: “Dù sao người ta không phải chết chính là sống, nghiêm túc như vậy làm gì?”

Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, nói: “Đại sư nói lời này, sinh tử không dễ, đương nhiên phải nghiêm túc.”

An Tĩnh Phong nói: “Ngươi nghiêm túc, có thể an bài sinh tử của mình sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Làm hết sức, có chết cũng không hối tiếc.”

“Ừm, câu này còn tạm được.” An Tĩnh Phong cười hắc hắc, vỗ cái bụng tròn, cao giọng niệm: “Ma như thị ma, đạo như thị đạo, ma bất thị ma, đạo dã phi đạo, sinh chi như tử, sinh bất như tử, tử chi như sinh, tuy tử diệc sinh. Vô vi lục đạo, thiên địa chiêu nhiên, nhân tâm nhược thất, địa ngục thâm hàn.”

Sau khi nói xong, cười ha ha một tiếng, tiếp tục uống rượu ăn thịt.

Diệp Thiếu Dương đem phen cảnh ngữ đó của hắn lặp lại thầm niệm mấy lần, mặc dù có một số chỗ không hiểu, nhưng mơ hồ hiểu được cái gì, hướng An Tĩnh Phong cười cười, “Hòa thượng lời nói sắc bén, có chút ý tứ, nhưng cũng là lời một phía mà thôi.”

An Tĩnh Phong nói: “Có thể nói ra lời một phía là được rồi, một mình ngươi còn muốn làm cái gì hay sao?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Câu này hay lắm.”

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương bảo đoàn người đi về nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi dưỡng sức, bản thân theo lão Quách mang theo một thùng thuốc phép phối trí sẵn, cùng một bó to đoạn ống trúc tới sát đường phương bắc, đem thùng gỗ đặt ở trên mặt đất, trước dùng la bàn âm dương tính chuẩn chỗ bố trí hương án, sau đó lão Quách từ trong túi lên núi của mình lấy ra bốn tấm ván gỗ, ghép lại với nhau, dựng hương án ở trên mặt đất.

Tiếp theo lấy ra một đôi nến đỏ, ba bó định hồn hương hai dài một ngắn, một lư hương, bày trên hương án.

Tiếp theo, Diệp Thiếu Dương mở ra thùng gỗ đựng pháp dược, một mùi sặc xộc vào mũi.

Diệp Thiếu Dương ngửi một chút, ngửi ra mùi của rất nhiều loại pháp dược, rất hài lòng, hiệu suất của lão Quách ở phương diện này luôn khiến mình phi thường yên tâm.

Trước dùng đinh dài bảy tấc xâu tiền Ngũ Đế, ở trên đất đóng đinh ra hai đường thẳng tắp, ở trên mỗi cây đinh dài đóng vào gậy trúc chuẩn bị sẵn, đi thông mãi tới trước hương án, giống như một cái đường nhỏ hàng rào.

Diệp Thiếu Dương đã dùng thước phép đo, vừa đủ ba mươi ba mét, không thừa một thước, không thiếu một tấc.

Lẽ ra dẫn hồn đạo bình thường không cần thiết nghiêm khắc như vậy, nhưng vong hồn lần này cần siêu độ mấy trăm hơn một ngàn, còn đều là cấp bậc lệ quỷ, phải cẩn thận đối đãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.