Không thể đợi nữa, Diệp Thiếu Dương giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tiếp theo hai tay kết ấn, trong miệng cao giọng niệm Khai Thiên Chú, “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, kiền khôn vô cực, đạo pháp vô biên!” Cắt ngón tay, dùng máu ở trên thân Long Tuyền Kiếm dùng sức bôi thành đạo văn, dùng sức hướng phía trước ném đi.
“Long tuyền nhất động quỷ thần kinh, khu quỷ trừ ma hoàn thanh minh!”
Lưỡi Long Tuyền Kiếm run run, phát ra tiếng rồng gầm, lao vào trong phong tỏa do đám tiếp dẫn tiên nữ cùng quỷ tướng kia tạo thành, lập tức đánh bay vô số, mở một đường máu.
Diệp Thiếu Dương lật tay đánh văng ra Diệp Tiểu Thước, thi triển ra Mao Sơn Lăng Không Bộ, nhanh chóng đuổi theo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lấy bảo kiếm ở phía trước mở đường, cuối cùng xông qua phong tỏa, giương mắt nhìn lại, các vong linh Quỷ Tiên thôn đã đều đi xong dẫn hồn đạo, bị đưa hướng địa phủ. An Tĩnh Phong ngậm cái tẩu, lệ quỷ nhìn như thủy triều dâng trào kia không ngừng tiếp cận.
Diệp Thiếu Dương nghe thấy phía sau một mảng quỷ khóc rống giận, quay đầu nhìn, là Diệp Tiểu Thước dẫn dắt vô số lệ quỷ đuổi tới, cân nhắc một phen, vẫn xoay người, chặn ở chỗ hổng của dẫn hồn đạo—— đã có một bộ phận quỷ tốt từ Thiên môn đi vào, hắn không thể để chỗ hổng này cũng bị quỷ tốt công phá, bằng không sẽ hoàn toàn không cứu được.
“Mấy người đi thiên môn, giúp đám người Nhạc Hằng!” Diệp Thiếu Dương vừa giết địch, vừa hướng đám người Nhuế Lãnh Ngọc hô.
Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Trương Thi Minh, Tứ Bảo bốn người hợp sức tác chiến, tình huống khá thoải mái, vì thế lưu lại một Uông Ngư và Tuyết Kỳ chu toàn, Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo với Trương Thi Minh lao về phía Thiên môn.
Lúc này, dưới Thiên môn đang tiến hành một trận giao đấu liều chết: Tu La quỷ mẫu và Nhạc Hằng cách nhau khoảng mười mét, đối mặt nhau.
Nhạc Hằng bùng nổ Chu Tước chi lực trong cơ thể, hóa thành một làn sương mù màu đỏ, cùng oán khí màu lam trên thân Tu La quỷ mẫu đối chọi gay gắt, đấu nhau, từ trên người bọn họ tản mát ra khí tức khủng bố, đem toàn bộ quỷ tốt bức lui ở ngoài mười mét, không thể tới gần.
Qua Qua thì một mình đi trên đường đuổi giết đám quỷ tốt kia.
“Chu Tước chi lực, ngươi... Rốt cuộc là ai?” Quỷ mẫu dùng một loại khó có thể tin vẻ mặt nhìn Nhạc Hằng, lạnh lùng hỏi.
“Ta không biết, nếu ngươi có biết, có thể nói cho ta biết.” Nhạc Hằng cố hết sức trả lời, cả người run run, hiển nhiên đã đến nỏ mạnh hết đà.
Quỷ mẫu nhìn thân thể hắn, cười lạnh nói: “Ta thấy được lực lượng trong thân thể ngươi, đáng tiếc ngươi còn không thể vận dụng, ngươi bây giờ, không phải đối thủ của ta.” Nói xong váy dài tung bay, một luồng oán khí mạnh hơn lao tới.
Toàn thân Nhạc Hằng run lên, hướng phía sau bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu.
“Đi theo ta đi.” Quỷ mẫu nhằm Nhạc Hằng, cánh tay phóng to vô hạn, như một con linh xà chụp vào cổ Nhạc Hằng.
Đúng lúc này, hai con dơi bay tới, che ở phía trước cánh tay vươn ra, tản mát ra linh lực màu vàng, hợp thành một chữ “Sắc”.
Oành! Sau một luồng dao động, quỷ mẫu rụt cánh tay về, hai vòng cánh dơi cũng vô lực rơi xuống, bị Nhuế Lãnh Ngọc làm phép thu hồi.
Nương cơ hội này, Nhạc Hằng nhanh chóng chạy ra khỏi kết giới, tìm được một góc bị hai bên chiến đấu quên đi, ngồi xuống bắt đầu thổ nạp, toàn thân tản mát ra ánh đỏ, mơ hồ tạo thành hình dạng Chu Tước, xoay quanh ở đỉnh đầu hắn, thủ hộ hắn.
Một quỷ tốt bị người ta đánh bay, vừa vặn đi ngang qua phụ cận, thấy Nhạc Hằng, muốn nhặt đồng nát, tiến lên đánh lén, kết quả bị Chu Tước mổ một phát, hồn phi phách tán tại chỗ.
“Lỗ mũi trâu thật nhiều trợ thủ.” Quỷ mẫu nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc và Tứ Bảo, cười lạnh, bay tới không trung, làn váy bay lên, dưới váy dài thế mà lại không có chân, mà là vô số đầu lâu, như ngọn núi nhỏ chồng chất với nhau.
Quỷ mẫu giơ cánh tay trắng trẻo, nhấc lên mấy chục bộ xương khô, thổi một hơi, đem một tia tu vi của mình bám vào bên trên, đầu lâu nhất thời bày ra một hình dạng đặc biệt, hướng ba người bọn Nhuế Lãnh Ngọc bay tới.
Ba người cất bước muốn chạy, nhưng những cái đầu lâu đó nhanh chóng phân tán, không ngừng xoay tròn, theo vòng càng co càng nhỏ, đem bọn họ vây ở chính giữa.
Ba người bùng lên phản kháng, nhất thời không thể đột phá phong tỏa.
Tu La quỷ mẫu không nhìn bọn họ nữa, bay lên, mang theo đại quân quỷ tốt của ả, hướng tới ngọn núi chỗ từ đường Diệp gia xuất phát.
Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vậy, lòng nóng như lửa đốt, lại không có cách nào ngăn cản. Hắn cũng không ngờ sự tình sao có thể phát triển đến một bước này: mình đang ra sức ngăn cản Diệp Tiểu Thước bạo tẩu và các quỷ tướng, tiếp dẫn tiên nữ đã phi thường gian nan, một khi bứt ra, đi nghênh chiến quỷ mẫu, đám người Diệp Tiểu Thước tất nhiên sẽ tiến vào, cùng quỷ mẫu hình thành thế hợp vây.
Đến lúc đó, mình cho dù bị tách thành ba người cũng vô lực kéo vãn lại.
Bây giờ, hắn chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên thân các đồng bạn, quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo và Trương Thi Minh bị khô lâu trận phong tỏa, tuy không ngừng đem xương sọ đánh rơi, nhưng nhất thời còn chưa ra được. Nhạc Hằng đã bị thương, không biết đi đâu, Uông Ngư bị một đám quỷ tướng vây công, chỉ có thể tự bảo vệ mình, Qua Qua đã lui đến đầu đường lên núi, ngăn cản một đội quỷ tốt từ bên cạnh bọc đánh, đảm đương tiền trạm lên núi cho quỷ mẫu.
Tiểu Bạch và Chanh Tử còn ở Địa môn trong thiên địa môn, ngăn cản một bộ phận quỷ tốt tiến vào, Địa môn ngay tại dưới chân ngọn núi bên kia, một khi thất thủ, đường lui bị cắt thì xong, cho nên hai người họ cũng không dám vọng động.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy một tia tuyệt vọng, tuy trước đó đã thấy quỷ tốt vây thôn, nhưng vẫn chưa đoán trước được số lượng thật của quỷ tốt lại nhiều như thế, hơn nữa Diệp Tiểu Thước bùng nổ, đem cục diện đẩy tới một bước không thể khống chế. Bây giờ, đã không ai có thể ngăn cản quỷ mẫu lên núi, trông cậy vào một mình Qua Qua, quả thực giống như kiến càng lay cây...
Diệp Thiếu Dương nghiến răng một cái, tính không để ý tất cả rút lui, đi ngăn chặn quỷ mẫu, chân cũng đã nâng lên, đột nhiên, một tiếng Phật hiệu vang vọng bầu trời: “Vô lượng thọ phật!”
An Tĩnh Phong rời khỏi pháp đàn, gõ bụng, trong tay nắm một chuỗi tràng hạt, giống như ăn no tản bộ, bước khoan thai, tới trên một mảng đất trống cuối đường, vị trí này, vừa lúc chặn phương hướng đại quân của quỷ mẫu đi tới.
Lúc tới trước mặt hắn cách khoảng hai mươi mét, quỷ mẫu ra lệnh đại quân dừng lại, bản thân đứng ở giữa không trung, hai mắt bình thản nhìn An Tĩnh Phong, nói: “Chuyện này không quan hệ với đại sư, đại sư cần gì nhúng tay.”
An Tĩnh Phong cười hắc hắc, hung hắng rít cái tẩu một phát, sau đó lấy xuống, không nói lời hùng hồn gì, nhún vai nói: “Ta cũng không muốn đến, ai bảo tên đệ tử không chịu cố gắng kia của ta mời ta rời núi, lão nạp thiện tâm, là Bồ Tát sống, không thể nhìn các ngươi gây họa dân chúng, nếu cứ như vậy trở về, có thể cả đời cũng không có tâm tình ăn uống đánh bạc tán gái nữa, không được, không thể như vậy.”
Quỷ mẫu nhìn hắn, trên khuôn mặt âm trầm cũng xuất hiện một tia cười lạnh.
Lời An Tĩnh Phong nói, thật sự làm người ta cảm thấy buồn cười.
“Cho nên, ngươi tính châu chấu đá xe?” Quỷ mẫu cười dữ tợn, “Tu vi ngươi mạnh hơn nữa, có thể ngăn được ngàn vạn quỷ binh của ta?”
An Tĩnh Phong khinh thường cười cười nói: “Đạo lý, từ trước tới giờ không ở một bên nhiều người.”