Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 581: Chương 581: Chương 581: Diệp Tiểu Thước thức tỉnh




Nhưng pháp thuật đã thi triển, hơn nữa đã tiến hành một nửa, bây giờ dừng lại mà nói là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Diệp Thiếu Dương chỉ có thể nghiến răng, đem cảm xúc đặt hết ở trên thân lũ quỷ quái đối diện, khi một cái tiếp dẫn tiên nữ mặt mang gió xuân bay tới, muốn thi triển mị thuật, Diệp Thiếu Dương bổ một kiếm, chém thành hai nửa, chân thân xuất hiện, chết trên mặt đất, cúi đầu nhìn qua, thì ra là con hồ tinh.

Da lông trên người đã mang theo chút màu xanh lục, đáng tiếc chưa xanh lục hết, nếu không cũng sẽ không hạ mình hầu hạ quỷ mẫu.

Lại mấy phút sau, trong miệng Diệp Tiểu Thước bắt đầu phát ra tiếng thở dài, Diệp Thiếu Dương liếc một cái, nhìn thấy lông mi Diệp Tiểu Thước rung động, biết hắn đã có hơn một nửa quỷ huyệt được mở ra, hắn bây giờ tuy còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng đã bị đánh thức một bộ phận thần thức, có thể cảm giác được chuyện đang xảy ra bên ngoài.

Diệp Thiếu Dương thở dài, tiếp tục giết địch, bảo hộ Diệp Tiểu Thước.

“Hô...” Trong cổ họng Diệp Tiểu Thước phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, Diệp Thiếu Dương vươn một bàn tay chế trụ cổ tay hắn, dùng cương khí cảm giác, lúc này mới phát hiện trong cơ thể hắn máu chảy cuồn cuộn, giống như dòng nước xiết vận hành không bị ngăn trở, tràn về phía chung quanh Quỷ Kỳ Môn chính giữa đầu hắn, tiến hành trùng kích đối với huyệt vị.

Chỉ có trên Quỷ Kỳ Môn còn cắm một cây hồn đinh, nhưng năng lượng cấm chế mạnh nhất so với sáu cây còn lại, rất khó hòa tan. Máu tươi cuồn cuộn không ngừng tràn qua, triệt tiêu năng lượng của hồn đinh...

Diệp Thiếu Dương vung kiếm đẩy ra mấy con lệ quỷ trước mặt, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh, sắc mặt so với trước đó lại tái nhợt đi vài phần, vô lực rũ mí mắt, theo máu tươi chảy đi, hồn phách của cô cũng bắt đầu run rẩy, có xu thế rời khỏi thân thể.

“Tiểu Manh, không thể tiếp tục như vậy!” Diệp Thiếu Dương hướng cô quát, tính mạnh mẽ chặt đứt liên hệ của hai đạo phù ấn.

“Tuyệt đối đừng!” Diệp Tiểu Manh khàn giọng hô.”Thiếu Dương ca, xin cho em an bài vận mệnh của mình, nếu phải chết mà nói, em cũng nhận, anh bây giờ ngăn cản ta, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, em cũng không thể sống sót nữa...”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, cái tay đang giơ lên run rẩy.

Diệp Tiểu Manh cố sức hướng hắn mỉm cười. “Em trước đó còn nói mình vô dụng, không giúp được anh, bây giờ cuối cùng có cơ hội có thể giúp anh rồi, em rất thích loại cảm giác này, thành toàn em đi, Thiếu Dương ca...”

Diệp Tiểu Thước đầu mày nhíu lại, tiến vào thời khắc mấu chốt của xung huyệt.

“Thiếu Dương ca, còn nhớ rõ lúc trước, Tuyết Kỳ cho em xem tấm gương đó...” Diệp Tiểu Manh đã nhắm hai mắt lại, thanh âm cũng càng lúc càng thấp, mất máu quá nhiều, khiến sinh mệnh từ trong thân thể của cô đang xói mòn từng chút một.

Diệp Thiếu Dương vừa giết quỷ, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, nghe cô thấp giọng nỉ non.

“Em lừa anh nói cái gì cũng chưa thấy, thật ra, cô ấy không gạt em, em đã nhìn thấy người em thích, người đó chính là, chính là...”

Cô chưa thể nói ra một chữ cuối cùng, nhưng Diệp Thiếu Dương đã đoán được.

“Đừng!” Diệp Tiểu Thước đột nhiên phát ra một tiếng rống giận, đột nhiên ngẩng đầu lên, một cây hồn đinh cuối cùng hòa tan, hắn triệt để tỉnh táo, khôi phục thần trí, một thân quỷ lực bùng nổ, đem lệ quỷ phụ cận đẩy lui, quay người lại tới bên cạnh Diệp Tiểu Manh, ôm lấy thân thể đang ngã xuống của cô.

Từ sau khi quỷ huyệt được mở ra một nửa, thần trí hắn cũng khôi phục một bộ phận, rõ ràng biết mình có thể tỉnh táo lại, hoàn toàn là bởi Diệp Tiểu Manh hiến thân, hắn biết thân thế mình, tự nhiên cũng biết, Diệp Tiểu Manh là em gái mình.

Từng giọt nước mắt rơi ở trên mặt Diệp Tiểu Manh, sau đó lập tức biến mất. Nước mắt của quỷ, vô hình ở nhân gian, cũng không thuộc về thế giới này. “Hài tử ngốc, em quá ngốc rồi...”

“Ca ca...” Diệp Tiểu Manh vươn ngón tay tái nhợt vô sắc, muốn chạm đến mặt hắn, cuối cùng lại suy sụp rơi xuống, đầu cũng gục xuống.

Đã chết...

“A ——” Diệp Tiểu Thước trầm mặc vài giây, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, một thân quỷ lực bùng nổ toàn bộ, tóc dựng thẳng lên, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

“Đáng giận!” Quỷ mẫu rống giận một tiếng, cũng ở lúc này đã triệt để bóp nát mệnh đăng, lại chưa lên núi, mà là hướng tới bên này bay qua, đại khái là cảm thấy Diệp Tiểu Thước thức tỉnh cùng Diệp Thiếu Dương ở cùng một chỗ, uy hiếp quá lớn, cần giải quyết trước hết.

Đại quân quỷ tốt của ả bị mệnh đăng làm bị thương rất nhiều, nhưng số lượng vẫn không ít, tùy tùng ả phi thân tiến đến.

“Tiểu Thước!”

Tuyết Kỳ bỏ lại Uông Ngư đang đối chiến, hướng Diệp Tiểu Thước chạy vội đến, bóng người chưa tới, lại hô trước: “Diệp Tiểu Thước anh phải nguyện trung thành tiên nương, anh đã sai lầm một lần, đừng sai lần thứ hai!”

“Ông” một tiếng, Diệp Thiếu Dương run run trường kiếm, lấy một loại ánh mắt thù hận hướng Tuyết Kỳ nhìn lại.

Diệp Tiểu Thước ngẩng đầu, nhìn về phía hắn nói: “Ngươi từng đáp ứng ta...”

Diệp Thiếu Dương nghiến răng nói: “Nếu không phải từng đáp ứng ngươi, ta bây giờ đã diệt cô ta!”

Nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Manh nằm ở trong lòng hắn, tim Diệp Thiếu Dương như bị đao cắt, xoay người đối mặt Tuyết Kỳ, chờ cô tiến đến, nhưng Tuyết Kỳ chưa lập tức tiến lên, mà là đặt mình trong vòng vây quỷ tốt, xa xa nhìn Diệp Tiểu Thước, trên nét mặt mang theo một tia phức tạp.

Diệp Tiểu Thước đem thi thể Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng đặt ở một bên, đứng dậy hướng quỷ mẫu bay đi.

Diệp Thiếu Dương vốn định theo hắn đi lên tác chiến, trong giây lát nghĩ đến cái gì, vội vàng tới bên người Diệp Tiểu Manh, đặt tay ở trên đầu cô, tìm kiếm hồn phách của cô...

“Diệp Tiểu Thước, ngươi cho rằng bằng ngươi, có thể đối phó ta?” Tu La quỷ mẫu nhìn Diệp Tiểu Thước bay tới, lạnh lùng nói.

“Không thể.” Diệp Tiểu Thước dứt khoát trả lời. “Nhưng, vậy thì có sao?”

Ta đánh không lại ngươi, chẳng lẽ không thể đánh với ngươi?

Nhìn quỷ mẫu và một mảng lớn quỷ tốt đông nghìn nghịt phía sau hắn, Diệp Tiểu Thước cười, cười có chút thê thảm, cũng có chút thả lỏng, sau đó, vung hồn khí, không chút quay đầu xông lên——

Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ!

Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng đánh nhau, chưa ngẩng đầu nhìn, hắn tế ra Thái Ất Phất Trần, tua phất trần triển khai, treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu mình, hình thành một kết giới nhỏ đơn giản nhưng vững chắc, ngăn cản các quỷ tốt kia công kích.

Ngồi trên đất, cắt ngón giữa tay phải, dùng máu ở trên đất viết ra một chữ “Thân”, hai ngón tay cái đều ấn hai đầu cao thấp của chữ viết, thi triển bí thuật sưu hồn của Mao Sơn, ở phụ cận tìm tòi hồn phách Diệp Tiểu Manh...

Bên kia, Diệp Tiểu Thước đã giết rất nhiều quỷ tốt, đã đối đầu quỷ mẫu, hai người đang triển khai một hồi chiến đấu đáng sợ.

Mọi người từ xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy hai bóng người một đỏ một đen ở không trung bay múa, chi tiết không thấy rõ được một chút nào.

Cuối cùng, Diệp Tiểu Thước bại trận, bị đánh bay ở trên mặt đất, quay đầu nhìn Tuyết Kỳ một cái, mỉm cười, lại lần nữa đứng dậy, chiến cùng quỷ mẫu, ở sau khi bị tuyệt đối áp chế, hắn không chút do dự hoá sinh thành một luồng gió xoáy màu đen, từ trong đám quỷ thổi qua, vô số quỷ tốt bị gió xoáy hấp dẫn, bị thắt cổ ở bên trong.

Trải qua An Tĩnh Phong và hắn thay nhau giết chóc, đại quân quỷ tốt rốt cuộc còn lại không có mấy, chỉ còn lại có mấy tướng lĩnh, cùng bản thân quỷ mẫu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.