“Thiếu Dương, ta là thím ba của con.” Nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Bá và thím Trân, thở dài nói: “Đại ca, đại tẩu, nhiều năm không gặp rồi.”
Vợ chồng hai người Diệp Bá giật mình, bị con gái gọi thẳng mình đại ca đại tẩu, loại cảm giác này khá hỗn độn. Thím Trân nhìn Diệp Tiểu Manh, khẩn trương nói: “Tiểu Manh con có phải phát sốt hay không, sao lại...”
Diệp Thiếu Dương vỗ ót, nhớ ra, trong thân thể Diệp Tiểu Manh, là quỷ hồn của thím ba!
Lúc trước, mình vì điều tra chân tướng Quỷ Tiên thôn, tiến đến đi tìm thím ba, bảo bà dẫn mình đi nhà một người gọi là Vương lão tứ... Sau đó mình đem thím ba cùng vợ Vương lão tứ thu vào trong linh phù khác nhau, vốn tính trở về sau đó siêu độ, kết quả đã xảy ra rất nhiều chuyện, bận quên mất, trì hoãn đến bây giờ cũng chưa thực hiện hứa hẹn.
Các linh phù thu quỷ hồn đều đặt ở trong đai lưng mình, tám phần là Nhuế Lãnh Ngọc lúc giúp Diệp Tiểu Manh hoàn hồn lầm. Như vậy vấn đề đến rồi: quỷ hồn Diệp Tiểu Manh chạy đi đâu rồi?
Diệp Thiếu Dương bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhớ rõ lúc ấy mình vừa ngăn địch, vừa sưu hồn cho Diệp Tiểu Manh, sau khi tìm được, tùy tay thu ở trong một tấm linh phù, bây giờ nhớ lại, linh phù đại khái cũng nhét ở trong đai lưng.
Vì thế vội vàng đem đai lưng mở ra, tìm được một xấp linh phù, lần lượt đem quỷ hồn đều thả ra, có rất nhiều là trong lúc vô ý thu, giống như thím ba chưa kịp siêu độ.
Lật mãi tới một tấm cuối cùng, Diệp Thiếu Dương gấp đến độ mồ hôi lạnh cũng rơi xuống, kết quả quỷ hồn thả ra chính là Diệp Tiểu Manh, cô vừa mới chết đã bị dùng linh phù thu lại, còn chưa mở ra thiên tri như thế nào, đột nhiên bị thả ra, có chút mờ mịt, khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cùng cha mẹ.
“Tiểu Manh!” Hai vợ chồng Diệp Bá không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy quỷ hồn Diệp Tiểu Manh xuất hiện, lập tức kích động hẳn lên, Diệp Thiếu Dương thật không dễ gì khuyên bọn họ, tới bên cạnh thân thể Diệp Tiểu Manh, an ủi thím ba vài câu, nói cho bà chú ba đã siêu độ, tám phần mười còn chưa đầu thai, bà bây giờ đến âm ty, hẳn là còn có thể gặp được một lần.
Thím ba bày tỏ đồng ý, sau đó từ biệt bọn họ, Diệp Thiếu Dương đem bà từ trong cơ thể Diệp Tiểu Manh kéo ra, cùng nhau siêu độ với các quỷ hồn khác, sau đó lại giúp Diệp Tiểu Manh hoàn dương, cầm tay cô, phóng ra cương khí, giúp cô hạ thấp cảm giác bài xích của hồn phách cùng thân thể...
Qua khoảng hơn mười phút, Diệp Tiểu Manh tỉnh lại, lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, một câu không nói, trong mắt yên lặng chảy nước mắt.
“Thật không ngờ, mình còn có thể sống lại.” Qua một lúc lâu, Diệp Tiểu Manh thì thào phun ra câu này.
“Công lao của em lớn nhất.” Diệp Thiếu Dương an ủi. “Nếu không phải em truyền máu cho Tiểu Thước, đánh thức thần trí của hắn, do đó mới xoay chuyển cục diện, bằng không chúng ta có thể hiện tại đều đã chết.”
Nhắc tới Diệp Tiểu Thước, Diệp Tiểu Manh thở dài, lẩm bẩm: “Chỉ là đáng tiếc Tiểu Thước... Ca ca.”
Cô nhìn Diệp Thiếu Dương, yên lặng hỏi: “Ước định của chúng ta, còn tính không?”
“Đề cử em đi Mao Sơn bái sư?”
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu. “Nhưng em muốn đến trường trước, em có thể tốt nghiệp sau đó mới đi không?”
“Đương nhiên có thể, em có thể đi bất cứ lúc nào, sư phụ luôn chờ ở đó.”
Diệp Tiểu Manh cười nhẹ. “Cảm ơn anh, Thiếu Dương ca, em muốn nói chuyện riêng với cha, anh và má đi ra ngoài trước, được không?”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Bá một cái, biết Diệp Tiểu Manh tìm ông ta là muốn bàn về chuyện gì, vì thế gật gật đầu, đi đến trên hành lang ngoài cửa, tìm cái ghế dài ngồi xuống, Tiểu Mã và thím Trân theo sau đi ra, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thím Trân thân thiết hỏi một phen tình huống của Diệp Thiếu Dương, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng bệnh của Diệp Tiểu Manh, thở dài: “Tiểu Manh đứa nhỏ này, hy vọng nó có thể nhìn thoáng ra, không nên trách cha nó.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lẩm bẩm: “Thím Trân...”
“Thím biết bọn họ muốn nói gì, trước đó cha nó đã nói cho ta biết, chuyện này, ta sớm đã biết.”
Thím Trân thở dài, nói: “Khi đó ta và cha nó còn chưa quen nhau, cha nó cùng tam nương trải qua một đoạn thời gian, sinh ra Diệp Tiểu Thước... Nhưng bọn họ bởi vì một ít nguyên nhân trên môn hộ, không thể kết hôn, trong thôn hầu như không có ai biết, sau này ta gả cho ông ấy, những thứ này đều là chuyện quá khứ, không cần nói ra, Tiểu Thước và mẹ nó cũng rất đáng thương.”
Diệp Thiếu Dương bổ não một phen, sau đó nhớ lại một ít chi tiết ngày đó: trách không được Diệp Tiểu Thước năm đó làm phép thậm chí là tự sát, đều phải tìm Diệp Bá hỗ trợ, thì ra bọn họ là cha con, tuy không thể nhận nhau, cũng không biết bọn họ cảm tình thế nào, nhưng thời khắc mấu chốt, dù sao phụ thân mới là nhân tuyển có thể tín nhiệm nhất.
Tiếp theo hắn nghĩ đến, Diệp Tiểu Thước có thể là dùng sự tình gì uy hiếp, hoặc là lúc đưa ra yêu cầu tự sát, bản thân đã làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, phải chết không thể nghi ngờ, Diệp Bá mới có thể nhịn đau đồng ý giúp hắn, nhưng nói đi thì phải nói lại, một người cha tận mắt thấy con mình chết đi, loại thống khổ này không phải người thường có thể chịu được, tố chất tâm lý của Diệp Bá thật sự không tệ.
Có thể cũng là bởi vì bên ông ta còn có một Diệp Tiểu Manh, xem như chỗ đặt hy vọng của ông, mới có thể chịu đựng tới hôm nay.
Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ lúc trước ở Vương gia thôn, lần đầu tiên cùng người ta nói đến chuyện xưa Diệp Tiểu Thước, sắc mặt Diệp Bá đã rất khó coi, lúc ấy đã cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là không ngờ giữa bọn họ còn có tầng quan hệ này.
Sự tình đã kết thúc, mọi thứ đều yên, rất nhiều chi tiết không quá rõ ràng, cũng đã không cần thiết truy cứu nữa. Chỉ là, không biết Diệp Tiểu Manh có thể tiếp nhận sự thật này hay không: mình vừa mới có thêm một người anh trai, người anh trai này đã hồn phi phách tán...
Nhớ lại Diệp Tiểu Thước lúc còn sống đau khổ mà bi thảm, không khỏi cảm thán tạo hóa trêu người, nhưng, lựa chọn cuối cùng của hắn, quả thật đã chứng minh hắn cả đời này cũng không sống uổng phí.
“Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ...” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, một câu mình thuận miệng nói ra, dùng để lừa em gái, thế mà thành chuẩn tắc hành vi cuối cùng của Diệp Tiểu Thước.
Đạo chi sở tại... Đạo của Diệp Tiểu Thước, là cái gì, đạo của mình, lại là cái gì đây?
Đợi không quá lâu, đám người Nhuế Lãnh Ngọc lên lầu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, không khỏi hàn huyên vài câu, nói cho hắn một ít tình huống sau khi hắn “chết”: hắn sau khi ngất đi, quỷ mẫu hồn phi yên diệt, tử khí quay quanh chợ Ẩn Tiên tự nhiên cũng cũng chậm rãi tan đi, đoàn người đem bọn họ đưa đến bệnh viện, đồng thời để lại Uông Ngư và Trương Thi Minh thu dọn chiến trường, tìm kiếm quỷ yêu có khả năng chưa giết sạch sẽ.
“Ngay tại vừa rồi, sư huynh tôi gọi điện thoại tới, đã dọn dẹp sạch sẽ, trên chợ hoàn toàn không có việc gì.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ánh mắt chuyển động, thấy Chanh Tử và Tiểu Bạch đều có mặt, chỉ có không thấy lão Quách và Tứ Bảo, vì thế dò hỏi động hướng của bọn họ.
“Lão Quách ở lại trên chợ, cùng sư huynh tôi thu dọn hiện trường, có thể chiếu cố lẫn nhau, miễn cho xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Về phần Tứ Bảo...” Thanh âm Nhuế Lãnh Ngọc trở nên trầm thấp hẳn đi. “Hắn xúc một ít hồn thổ của An Tĩnh Phong đại pháp sư sau khi tọa hóa, muốn đưa về chùa miếu của ông ấy, đã đi rồi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lòng lại trầm xuống vài phần, đúng vậy, An Tĩnh Phong cũng đã chết.