Tiểu Mã buồn bực hỏi: “Hồn thổ là cái gì vậy?”
Diệp Thiếu Dương đành phải giải thích cho cậu ta: cái gọi là hồn thổ, chính là người ta bởi vì một số nguyên nhân đặc thù nào đó —— như An Tĩnh Phong, tự hủy hình thần, dương khí trong cơ thể sẽ theo thi du cùng nhau thấm vào trong lòng đất.
Bởi vì thi thể không còn, ngay cả tro cốt cũng không còn, muốn chế tạo mộ chôn quần áo và di vật mà nói, đành phải từ nơi hắn tọa hóa xúc đất, mai táng, xem như một loại biểu hiện ký thác tình cảm.
Tiểu Mã nghe xong, gãi đầu nói: “Nói như vậy, cũng không cần thiết kiếm cái gì hồn thổ sao, hòa thượng không phải có một bài thơ, ‘Vốn không một vật nào chọc bụi trần’ sao, còn chuyên môn đưa hồn thổ trở về làm gì?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đạo lý là không sai, nhưng người là Tứ Bảo mời đến, bây giờ nói không còn là không còn nữa, ngay cả thi thể cũng không có, chung quy phải có chút chứng cớ chứ? Sư phụ đồ đệ… của ông ta, khẳng định cần kiểm tra một phen.”
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, nói: “Như thế à, người ta vốn không có một chút quan hệ với chuyện này, đến một ngày đã chết, thi thể cũng không còn, chung quy cần có chút chứng cớ...”
Lời Tiểu Mã nói, làm trước mắt Diệp Thiếu Dương lại xuất hiện tướng ăn mồm mép dính mỡ đó của An Tĩnh Phong, cùng với biểu hiện của hắn lúc đối mặt quỷ mẫu cùng đại quân quỷ tốt.
Hắn đến lúc chết cũng không nghiêm túc thế nào cả, nhưng hắn tử vong, lại rung động lòng người như vậy.
Diệp Thiếu Dương nâng tầm mắt, nhìn xa xa, không đi nghĩ những thứ này nữa. Toàn bộ, đều bị hắn lưu tại trong lòng, không cần nghĩ nhiều.
“Đúng rồi, Thiếu Dương, có tình huống quan trọng.” Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nói. “Quỷ mẫu lúc chết, có một quầng tinh khí từ trong thân thể ả bay ra, nhắm chừng là nguyên thần của Tà Thần kia, lúc ấy bọn tôi đã không có sức đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất. Nguyên thần bất diệt, hắn một ngày nào đó còn có thể phục hồi như cũ.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói: “Nguyên thần bất diệt, trừ có cơ duyên cực lớn, bằng không cũng không có khả năng khôi phục tu vi, một lần nữa tu luyện mà nói, cũng không có gì khác tà linh bình thường vừa thành hình, dù sao cũng không tìm thấy, thôi, tương lai có cơ hội rồi nói sau.”
Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu.
Hàn huyên đơn giản một hồi, Diệp Thiếu Dương tinh lực còn chưa khôi phục trở lại phòng, lại ngủ một giấc, chạng vạng tỉnh lại, cả người thư thái hơn rất nhiều, bảo Tiểu Mã theo mình đi xuống ăn cơm. Tiểu Mã vẻ mặt khác thường nói: “Cậu vẫn là đừng đi xuống, muốn ăn gì tôi đi mua cho cậu đi.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”
Tiểu Mã hướng cửa sổ bĩu môi, nói: “Cậu tự đi xem một chút.”
Diệp Thiếu Dương hồ nghi tới trước cửa sổ, nhìn hướng phía dưới, trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện đứng đầy người, phần nhiều là trang phục thôn dân, tuổi lớn nhỏ đều có, Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy cha con Diệp Quân cũng ở bên trong, ngây ra một chút, quay đầu hỏi Tiểu Mã: “Bọn họ đều là đến thăm tôi?”
“Bằng không là tới thăm tôi?”
Diệp Thiếu Dương bị dọa ngồi trở lại trên giường, nói: “Nhiều người như vậy?”
“Cậu đã cứu mạng mọi người, đến thăm cậu một chút đã tính là gì, vốn người còn nhiều hơn, về sau Diệp Bá bảo bọn họ đi về trước, một nhà nhiều nhất lưu lại một người.” Tiểu Mã nói. “Nhưng cũng vì lúc trước cậu chưa tỉnh, cho nên không dám để bọn họ đi lên quấy rầy, bây giờ còn chờ, Diệp Bá bảo tôi chờ sau khi cậu tỉnh lại hỏi một chút xử lý như thế nào.”
Mình lại không phải ngôi sao, để nhiều người như vậy đứng ở bên dưới chờ mình, trong lòng rất mất tự nhiên. Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, bảo Tiểu Mã đi cùng mình đến dưới lầu, gặp mặt mọi người.
Rốt cuộc đợi được Diệp Thiếu Dương xuất hiện, bà con phi thường kích động, ‘Vù’ một cái trào lên, mặc kệ có quen hay không, đều đi lên thân thiết chào hỏi, ân cần thăm hỏi vài tiếng.
Diệp Thiếu Dương nói chuyện với bọn họ mấy câu, sau đó khuyên bọn họ về trước, tỏ vẻ sau khi mình thương thế lành lập tức về nhà.
Đoàn người tuy muốn nán lại chung với hắn thêm một lúc, nhưng cũng biết hắn ở giai đoạn dưỡng thương, không muốn quá mức quấy rầy hắn, thấy hắn không có việc gì cũng an tâm, đều lưu lại trứng gà và quà tặng, sau đó rời đi.
Diệp Thiếu Dương cố ý đem cha con Diệp Quân lưu lại, đến trong phòng bệnh nán lại thêm một lúc.
Người một nhà tán gẫu vu vơ, Diệp Quân nói cho Diệp Thiếu Dương, mình đã đem phòng thu thập tốt, chờ hắn về nhà.
“Thím hai của con nói, bảo con không có việc gì sớm trở về một chút, bà ấy làm vài món chuyên môn khao con.”
“Được, con xuất viện lập tức về nhà.”
Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ đi về trước, vừa lúc đem trứng gà và quà tặng các bà con đưa đều mang về, tỏ vẻ mình sau khi về nhà từ từ ăn, bảo Tiểu Mã xuống lầu hỗ trợ khuân vác.
“Nhị ca, chờ em trưởng thành, theo anh học đạo thuật nha!” Trước khi đi, Diệp Tiểu Soái thần thái sáng láng nói.
“Trước đi học cho tốt đi đã, anh chờ em.” Diệp Thiếu Dương xoa đầu nó, cười nói, tiễn bọn họ. Diệp Thiếu Dương tới trước cửa sổ, hướng phía dưới nhìn lại, bà con đang thông qua một đầu đường xa xa, một đội ngũ đông nghìn nghịt.
Nghĩ đến những người này đều là đến thăm mình, nghĩ đến là mình cứu mạng bọn họ, tuy mình bắt quỷ bổn ý không phải vì cái này, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn cảm giác được một loại tự hào thật sâu.
Đêm hôm đó, lão Quách và Uông Ngư từ chợ Ẩn Tiên chạy về, Diệp Thiếu Dương cũng không có gì nghiêm trọng, dựa theo thói quen, đoàn người ở chung liên hoan, ăn một bữa tiệc mừng công.
Trong bữa, cảm khái được mọi người phát biểu nhiều nhất chính là một câu: Tu La quỷ mẫu thật sự là quá mạnh mẽ.
“Ả là rất mạnh, nhưng ả đã làm sai một sự kiện.” Diệp Thiếu Dương nói. “Ả không nên đem Tà Thần cắn nuốt, ả cho rằng như vậy sẽ làm ả càng thêm cường đại, kết quả... Thời khắc mấu chốt bị Tà Thần cắn trả.”
Lão Quách trầm ngâm nói: “Nếu ả không cắn nuốt Tà Thần, mà là lựa chọn hợp tác với hắn, giúp hắn hồi phục tu vi mà nói, hai người liên thủ, chúng ta không phải thua chắc rồi?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, không có ‘nếu như’.”
Tiểu Bạch và Chanh Tử là yêu quái tu thành hình người, có thể giống như con người uống rượu dùng bữa, không ngừng kính rượu đối với Diệp Thiếu Dương. Chanh Tử tu vi hơi yếu, hai chén rượu đế vào bụng, hai vành tai hiện ra hình dạng thật: nhọn như con thỏ, nhìn qua rất đáng yêu cũng rất quái lạ.
Qua Qua ngồi một mình ở trên tủ tiêu độc, nhìn đám người Diệp Thiếu Dương chén qua chén lại, rất khinh bỉ thở dài: “Nhân loại vô tri mà, vui chơi giải trí, mệt bao nhiêu chứ.”
Tiểu Mã nghe thấy, quay đầu hướng nó cười cười, chỉ vào Chanh Tử và Tiểu Bạch nói: “Hai cô ấy không phải người, không phải cũng uống rượu ăn cơm sao, ta thấy ngươi chính là ghen tị!”
“Ta ghen tị cái quỷ.” Qua Qua dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ liếc hai người bọn Tiểu Bạch một cái. “Ta đã không muốn khinh bỉ bọn họ, thế mà lại học người ta uống rượu ăn cơm, yêu loại sa đọa!”
Vừa vặn bị Tiểu Bạch nghe thấy, hướng hắn hé miệng, lưỡi rắn đột nhiên tăng trưởng, hướng Qua Qua đâm tới. Qua Qua biết nàng lợi hại, bị dọa nhảy một bước đến trên vai Diệp Thiếu Dương, ôm cổ hắn nói: “Lão đại cứu ta!”
Tiểu Bạch hừ một tiếng nói: “Nói tựa như giống lão đại là của một mình ngươi, hắn cũng là lão đại của ta.”
Diệp Thiếu Dương nhìn một quỷ hai yêu này, trong lòng buồn bực không thôi, rõ ràng mình thích độc lai độc vãng, lại tự dưng có thêm mấy đồng bạn.