“Cái này... Trước đó anh nói, đem tay anh trói lại...”
“Ặc, em trói thật à?”
Tống Ngọc Đình do dự nói: “Vốn không trói cũng được, nhưng chính anh đề nghị, sau đó nếu bây giờ không thực hiện mà nói, vậy em càng thêm lo lắng.”
“Được, vậy thì trói đi.” Diệp Thiếu Dương bắt tay đặt đến phía sau, tùy ý cô trói, thầm nghĩ nơi này có lỗ hổng, Tống Ngọc Đình đầu óc đơn giản, thế mà lại chưa phát hiện: mình nếu thật là người xấu, phòng cũng vào rồi, trực tiếp làm chuyện xấu là được, cần gì lại để cô trói tay?
Cảm nhận được dây thừng càng trói càng chặt, Diệp Thiếu Dương không yên tâm, dặn: “Em nên thắt nút thòng lọng, bằng không nhỡ đâu đến lúc đó không cởi được, thì phiền toái.”
“Yên tâm đi.” Tống Ngọc Đình sau khi đem hắn trói chặt, lúc này mới dẫn đến trong phòng ngủ của mình, ngồi trên giường.
Dù sao cũng là nhà thuê, cũng không có đồ gia dụng gì, trang trí cũng rất đơn giản, cảm thụ lớn nhất của Diệp Thiếu Dương là: khắp nơi đều là quần áo cùng đồ trang điểm.
“Đúng rồi, em dẫn anh đi phòng cô ấy nhìn qua chứ?”
Tống Ngọc Đình suy nghĩ một chút nói: “Được, anh cũng bị trói rồi, cũng không có tay, chúng ta cứ ngồi chờ đi.” Nói xong hướng hắn cười cười. “Cô ấy không về sớm như vậy, em đi tắm rửa, thành thật đợi đi.”
Tống Ngọc Đình mở tivi, tìm kịch truyền hình cho hắn xem, sau đó đi tắm rửa. Diệp Thiếu Dương hai tay bị trói, cả người không được tự nhiên, nào có tâm tình xem tivi, ngồi ở trên giường đợi một hồi, Tống Ngọc Đình tắm rửa đi ra, đã đổi một bộ áo ngủ.
Áo ngủ là có chút bó sát người, hơn nữa hơi mỏng. Tống Ngọc Đình dáng người tuy không phải tuyệt phẩm, nhưng cũng không kém, sau khi vào nhà, Diệp Thiếu Dương không tự chủ được nhìn quét trên dưới hai cái, Tống Ngọc Đình lập tức liếc hắn. “Còn nói anh không phải dê cụ!”
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Tống Ngọc Đình vội vàng tắt đèn, đi lên giường ngồi, có chút khẩn trương hướng Diệp Thiếu Dương hỏi tri thức phương diện thần quái.
Diệp Thiếu Dương thuận miệng lấy lệ, nán lại khoảng một giờ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một đợt động tĩnh: có người đang dùng chìa khóa mở cửa.
“A, cô ấy đã trở lại!” Tống Ngọc Đình hai tay bịt miệng, khẩn trương nói.
“Bình tĩnh một chút, không phải sợ!” Diệp Thiếu Dương bảo Tống Ngọc Đình đem đèn trong phòng tắt đi, sau đó đem cửa phòng khép hờ, góc độ vừa lúc có thể thấy được con cá kia treo ở trên cửa sổ phòng khách, ngoài cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, có thể miễn cưỡng thấy được.
Cửa bị mở ra, một nữ sinh vóc dáng cao đi đến, mặc áo sơmi dài tay cùng quần dài, nhìn qua không có vấn đề gì, chỉ là cúi đầu, bước chân lảo đảo, nhìn qua giống như uống say.
Cô vừa vào cửa, Diệp Thiếu Dương đã cảm nhận được một luồng thi khí xộc vào mũi, nhưng trong đó lại mang theo một chút mùi quái dị.
Diệp Thiếu Dương mang theo nghi hoặc, nhìn Lưu Diễm Hồng đi đến trước phòng ngủ của bản thân cô, tính đẩy cửa đi vào, đột nhiên như ngửi thấy cái gì, mũi khụt khịt, miệng nhếch ra, đưa tay lau nước dãi, sau đó nôn nóng khó dằn nổi tới bên cửa sổ, tóm lấy con cá sống kia, đưa đến dưới mũi, phi thường hưởng thụ ngửi một chút, sau đó trực tiếp đem đầu cá cắm vào trong miệng, há mồm nhai nuốt miếng to.
Tống Ngọc Đình hai tay ôm miệng.
Lưu Diễm Hồng cắn xé cá sống, ở trong một mảng thanh âm răng rắc làm người ta buồn nôn, máu tươi của cá sống phụt ra, Lưu Diễm Hồng cắn miệng đầy máu, biểu cảm trên mặt lại cực kỳ hưởng thụ.
Tống Ngọc Đình không dám xem nhiều, nhưng chỉ là nghe tiếng Lưu Diễm Hồng gặm xương cốt, cũng sợ tới mức sắp không ổn, tiếng thở cũng trở nên ồ ồ.
Tiếng này căn bản không lớn, nhưng ở đêm hôm khuya khoắc, lại là trong phòng phong bế như vậy, thì tỏ ra có chút rõ ràng.
Quả nhiên, động tác ăn cá của Lưu Diễm Hồng đột nhiên cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ như máu hướng phòng của Tống Ngọc Đình nhìn tới, trên mặt tất cả đều là máu đỏ tươi, theo cằm nhỏ xuống.
“Ngọc Đình...” Cô đột nhiên phát ra một tiếng gọi trầm thấp.
Tống Ngọc Đình sợ tới mức hai tay che miệng, lảo đảo lui về phía sau, lần này càng để Lưu Diễm Hồng nghe được, gọi tiếp một tiếng: “Ngọc Đình!”
Con cương thi này còn chưa hoàn toàn thi hóa, Diệp Thiếu Dương vừa nghĩ, vừa nháy mắt cho Tống Ngọc Đình, nhìn về phía hai tay bị trói của mình, ý tứ bảo cô mau mau cởi cho mình.
Tống Ngọc Đình nhìn cũng hiểu, run rẩy đi cởi dây thừng cho Diệp Thiếu Dương, cởi một lúc, đột nhiên bất động.
Diệp Thiếu Dương hạ giọng hỏi: “Sao không cởi nữa?”
“Em... Em vội quá cởi thành nút chết rồi.”
Ông trời ơi! Không cởi cô bảo tôi làm phép như thế nào! Diệp Thiếu Dương vẫn là phản ứng nhanh, nói: “Nhanh đi tìm kéo, thôi trong đai lưng của anh có dao, em lấy ra cho anh!”
Tống Ngọc Đình lập tức vén áo hắn, ở trong đai lưng luống cuống tay chân bắt đầu tìm, đem pháp khí đánh rơi đầy đất.
“Ngọc Đình, em đang làm gì thế, ai đang nói chuyện?”
Lưu Diễm Hồng đã tới cửa.
“Em, em đang xem tivi, tiếng trong TV.” Tống Ngọc Đình đã sắp khóc rồi.
Lưu Diễm Hồng hiển nhiên không tin, vươn tay đến đẩy cửa.
Không thể để cô ta tiến vào!
Diệp Thiếu Dương chen chân vào một cước đá vào trên cửa, đem cửa đóng lại, hai tay mình không có cách nào dùng, quay đầu hướng Tống Ngọc Đình hô: “Mau tới khóa cửa trước!”
Tống Ngọc Đình sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên khóa cửa, nhưng đã chậm một bước.
Lưu Diễm Hồng đột nhiên dùng sức húc cửa, cương thi đặc điểm lớn nhất chính là lực lượng lớn, trực tiếp đem cửa húc bật ra, phía sau cửa Diệp Thiếu Dương và Tống Ngọc Đình bị chấn động bật ra, phía sau vừa lúc là giường, hai người cùng nhau ngã lên giường, vừa ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn, Lưu Diễm Hồng đã tiến vào, đứng ở trước giường, mở to một đôi mắt đỏ bừng, tà tà hướng bọn họ cười.
“Ngọc Đình, đây là ai, sao lại ở trong phòng của em?” Thanh âm Lưu Diễm Hồng lạnh như ánh mắt của cô.
“Đây... Là bạn trai của em.” Tống Ngọc Đình thuận miệng nói bậy.
“Ồ, vậy em vì sao trói anh ta, hai người chẳng lẽ là đang có trò chơi gì không thể lộ ra sao?”
Diệp Thiếu Dương ngất mất, kẻ này, đã thành cương thi, lại còn biết trò chơi này, nhưng nói tới, có thể giữ lại chỉ số thông minh cùng tư duy của người sống, chỉ có thể nói rõ hồn phách cô ta ở trong cơ thể chưa tan, là quỷ thi hoặc thi quỷ.
“Chị đến giúp em xem xem, anh ta thế nào?” Lưu Diễm Hồng vươn đôi tay máu chảy đầm đìa, cúi người hướng hai chân Diệp Thiếu Dương sờ đến.
Diệp Thiếu Dương đá một cước vào trên mặt cô ta, mắng: “Đừng có động tay động chân!”
Tuy đem cô ta đạp bật ra, nhưng cảm giác lại là đạp đến trên một khối gang, đáy lòng bắt đầu hồ nghi.
“A!” Hành vi của Diệp Thiếu Dương đã triệt để chọc giận Lưu Diễm Hồng, gầm rú lao lên, Diệp Thiếu Dương đành phải thuận thế nằm về trên giường, hai chân đem cô ta đá văng ra.
Lưu Diễm Hồng thân là cương thi, trái lại cũng bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, bị Diệp Thiếu Dương đá vài cái, biết hắn không dễ thu thập, thế mà lại bỏ qua hắn, quay sang hướng Tống Ngọc Đình lao tới. Tống Ngọc Đình sớm đã bị dọa dại ra, co rúm ở trên giường không dám có lấy một cử động nhỏ.
Mắt thấy một đôi vuốt sắc của Lưu Diễm Hồng sắp đâm xuống, hai tay Diệp Thiếu Dương không thể cử động, tình thế cấp bách sử dụng hai chân kẹp cổ Tống Ngọc Đình, dùng lực một phen đem cô túm đến một bên.
Lưu Diễm Hồng một đòn thất bại, bứt ra mà lên, lại lần nữa lao tới, Diệp Thiếu Dương đành phải hai chân kẹp Tống Ngọc Đình, giống như nhấc cái chổi, quét qua quét lại, tránh né Lưu Diễm Hồng công kích.