Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 595: Chương 595: Chương 595: Đồng giáp thi




Diệp Thiếu Dương kẹp giữa hai chân một em gái, lật qua lật lại ở trên giường, cảnh này nhìn thật sự là có chút ái muội.

Đối với Tống Ngọc Đình mà nói, mắt thấy cánh tay như lưỡi lê kia của Lưu Diễm Hồng không ngừng đâm xuống ở bên cạnh đầu mình, sớm đã bị dọa vỡ mật, giống như con rối gỗ tùy ý Diệp Thiếu Dương bài bố.

Diệp Thiếu Dương lực lượng lớn, phản ứng cũng nhanh, hai chân kẹp người không khó khăn gì cả, nhưng giường chỉ lớn như vậy, ở trong gang tấc muốn tránh né tiến công cũng là chuyện phiền toái, Lưu Diễm Hồng vừa tiến công, vừa leo lên giường, tiến hành truy kích.

Như vậy, Diệp Thiếu Dương càng thêm bị động, rốt cuộc bị ép không còn chỗ nào để đi, mắt thấy Lưu Diễm Hồng có một lần công kích đến, muốn tránh cũng không được, tình thế cấp bách buông ra Tống Ngọc Đình, quay cuồng một cái nằm đến trên thân cô, nâng cao hai chân, đá vào ngực Lưu Diễm Hồng, muốn đem cô đá văng ra, kết quả thân thể cô quá nặng, không đá được.

Trong lúc nhất thời, xuất hiện một hình ảnh cực kỳ quái dị: Tống Ngọc Đình ở cửa sổ ngã chỏng vó, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn nằm ở trên thân cô, hai chân hướng lên trời, đẩy ngực Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng vung đôi tay, ý đồ cào Diệp Thiếu Dương, kết quả vô ích.

Diệp Thiếu Dương hai chân đạp ngực Lưu Diễm Hồng, cảm giác trước ngực cô tuy phồng lên, nhưng lại là hai luồng, mà sau lưng mình lại là một mảng mềm mại, bên tai truyền đến tiếng thở dốc thống khổ của Tống Ngọc Đình.

Cảnh này chưa kéo dài được bao lâu, Lưu Diễm Hồng phát hiện không bắt được bọn họ, vì thế biến hóa sách lược, bắt lấy chân Diệp Thiếu Dương, rút giày ra, hướng ngón chân cắn một phát.

“Móa!” Diệp Thiếu Dương kêu to lên, chưa đợi động thủ, Lưu Diễm Hồng tự mình đứng dậy, hai tay ôm miệng, vẻ mặt nhìn qua rất thống khổ.

“Ngươi, chân của ngươi!” Lưu Diễm Hồng giật mình nhìn hắn.

“Mùi vị không tệ chứ.” Diệp Thiếu Dương hoạt động ngón chân bị cắn rách, tuy đau, nhưng so sánh, Lưu Hồng Diễm nhất định càng đau hơn, cương thi dám uống máu thiên sư của mình, cái này khác gì người thường hô a xít sunfuric, một ngụm xuống chắc chắn thủng bụng.

“Ngươi, ngươi là thiên sư!” Lưu Diễm Hồng thất kinh nói.

Cô ta đã là thi quỷ, đã mở thiên tri, tuy chưa bao giờ tiếp xúc, nhưng vừa đụng tới máu thiên sư, thì cái gì cũng đã biết.

Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Đã biết ta là thiên sư, cũng đừng tốn sức nữa. Ta biết ngươi là thi quỷ, để ta siêu độ ngươi đi.”

Bị trói hai tay, không ngừng hướng phía sau sau làm động tác tay, cho Tống Ngọc Đình thấy, ý tứ bảo cô mau chóng đem hai tay mình cởi trói.

Hai tay mình không thể sử dụng, tương đương tất cả pháp thuật đều không thể dùng, thiên sư cũng không để làm gì cả.

Lưu Diễm Hồng nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt bắn ra hào quang phức tạp, sau đó, cô làm ra một quyết định sáng suốt: đào tẩu.

Cô rất rõ, lấy tu vi của mình, cũng chỉ có thể là dựa vào hai tay Diệp Thiếu Dương bị trói, chiếm chút tiên cơ mà thôi, muốn muốn giết chết hắn tuyệt đối không làm được, cho nên cô lập tức xoay người đào tẩu.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không muốn để cô đi, mặc kệ là cương thi hình thái gì, giữ lại cũng là tai họa, lập tức đứng dậy đuổi theo.

“Chờ chút, cắt xong bây giờ đây!” Tiếng Tống Ngọc Đình ở phía sau vang lên, tiếp theo Diệp Thiếu Dương cảm thấy đôi tay chợt nhẹ, rốt cuộc... Giải thoát rồi!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, từ trong đai lưng rút ra một thanh tảo mộc kiếm dài bằng bàn tay, móng tay tay trái bắn ra chu sa, ở trên thân kiếm nhanh chóng viết xuống phù ấn, cùng lúc niệm: “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, kiền khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”

Đem tảo mộc kiếm ném ra. Vốn tưởng lấy chút tu vi đó của Lưu Diễm Hồng, Khai Thiên Chú phối hợp tảo mộc kiếm, chém giết cô ta quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tảo mộc kiếm đánh vào trên thân cô, một đạo linh quang thoáng hiện, kết quả Lưu Diễm Hồng chỉ lảo đảo một cái, tiếp theo tảo mộc kiếm rơi xuống đất, cô ta lại tiếp tục hướng về cửa phòng chạy như điên.

Tại sao có thể như vậy!

Diệp Thiếu Dương ngây ra một chút, vội vàng lấy ra một nắm đậu đồng, đánh về phía khóa cửa, tay Lưu Diễm Hồng vừa lúc vươn qua, bị đậu đồng đánh trúng, ‘Xèo’ một tiếng toát ra khói đen, đau rụt trở về, quay đầu hung tợn nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương bước dài một cái lao qua, Lưu Diễm Hồng không làm sao được, lập tức đưa tay tới bắt, Diệp Thiếu Dương thoải mái né tránh, Lưu Diễm Hồng lại đem miệng ghé lên, phun ra một ngụm thi khí.

“Thối quá!”

Nếu là người thường người trúng thi khí nồng độ như thế, sẽ lập tức hôn mê, Diệp Thiếu Dương lại chỉ cảm thấy thối mà thôi, phất tay đem thi khí thổi tan, sau đó nhanh chóng đem một đồng tiền đúc mẫu lớn nhét vào trong miệng ả, ở trên miệng dán xuống hai đạo phù giao nhau, che lại miệng mũi.

Lưu Diễm Hồng đưa tay muốn xé linh phù, kết quả chạm phải linh lực phù văn, bị chấn động tới mức toàn thân tê dại.

“Đừng giãy giụa nữa.” Diệp Thiếu Dương một tay chống nạnh, lắc lắc đầu, nói. “Bùa ta vẽ, một khi dán trúng, cho dù là thi vương cũng không bóc nổi, huống chi là ngươi?”

Lưu Diễm Hồng vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức trở tay hướng hắn chộp tới.

Còn ngoan cố? Cương thi có phải đều không có đầu óc hay không?

Diệp Thiếu Dương lắc mình một cái, né qua công kích, tay phải nắm thành mắt phượng, ở chỗ khớp nối hai vai của ả đều gõ một phát, vốn định dựa vào đánh huyệt vị làm đôi tay ả thoát lực, kết quả như đánh vào trên một miếng sắt lá, không chút sứt mẻ.

Một loại dự cảm bất hảo lan tràn ra ở trong lòng Diệp Thiếu Dương, không nói hai lời, từ trong ba lô lấy ra Tì Hưu đại ấn, nắm trong tay, dùng ngón giữa nắm mắt Tì Hưu, trong miệng niệm: “Thiên địa thần linh, tam ngũ thiên đinh, tỳ hưu thánh thú, sở hướng vô địch!”

Dùng sức gõ ở chỗ hai bả vai Lưu Hồng Diễm, Tì Hưu Ấn một khi kích hoạt, đối với tất cả tà vật mà nói nặng tựa núi cao, chỉ nghe “Rắc rắc” hai tiếng, lực bảo vệ bả vai tan vỡ.

Tiếp theo, Diệp Thiếu Dương lại khom lưng xuống, dùng Tì Hưu Ấn nện ở hai đầu gối của Lưu Hồng Diễm, ‘Phốc’ một tiếng, Lưu Hồng Diễm ngã quỳ xuống đất.

Diệp Thiếu Dương đem Tì Hưu Ấn thu lại, từ ba lô mò ra một sợi thừng đay, đem hai tay ả trói lại với nhau, đè ngã xuống đất. Toàn thân Lưu Hồng Diễm không thể động đậy, nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, vừa lúc bên cạnh có ghế dựa, ngồi lên, quay đầu nhìn Tống Ngọc Đình, nói: “Em không sao chứ?”

Tống Ngọc Đình hai tay ôm ngực, lắc đầu nói: “Chỉ là vừa rồi bị anh đè, trên người rất đau.”

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ vị hai tay cô xoa, trong lòng xấu hổ không chịu được, không có cách nào cả, mình cũng không phải cố ý, nhưng lúc ấy loại tình huống đó, hai người lưng ngực kề sát, đương nhiên là chỗ nào càng lồi chịu áp lực càng lớn...

Xấu hổ ho khan hai tiếng, Diệp Thiếu Dương về phòng ngủ, từ trong pháp khí phân tán trên mặt đất tìm được Mao Sơn Diệt Linh Đinh, về phòng khách, ngồi xổm bên người Tống Ngọc Đình, từ cổ áo của áo sơmi bắt đầu rạch xuống.

“Anh... Làm gì?” Tống Ngọc Đình ghé lên hỏi.

“Yên tâm đi, không phải vì nhìn thân thể cô ấy.”

Diệt Linh Đinh một đường xuống phía dưới, đem quần áo cắt ra, Diệp Thiếu Dương đưa tay túm, thân thể bị áo sơmi dài bọc kín kẽ lập tức xuất hiện ở dưới tầm mắt của hai người.

“Trời ạ, đây là...” Tống Ngọc Đình sợ tới mức hai tay ôm mặt, ngã ngay tại chỗ.

Diệp Thiếu Dương cũng hít sâu một hơi, quả nhiên, mình đoán không sai, em gái trước mắt này, căn bản không phải một con cương thi bình thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.