Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 596: Chương 596: Chương 596: Đồng giáp thi 2




Lưu Diễm Hồng từ cổ trở xuống, làn da có vô số khe hở nhỏ, tầng tầng lớp lớp, tản ra màu đồng cổ, nhìn qua giống như mọc một tầng vảy cá!

Tống Ngọc Đình bổ nhào vào buồng vệ sinh, ghé vào trên bồn cầu bắt đầu nôn.

Diệp Thiếu Dương đưa tay vuốt ve tầng vảy cá, đó là một loại làn da sừng hóa, phi thường cứng rắn và thô ráp, sờ lên thật sự có chút như là vảy cá.

“Thật sự là không thể tưởng tượng...”

Một lát sau, Tống Ngọc Đình nôn xong, về tới sau lưng Diệp Thiếu Dương, thấy Lưu Diễm Hồng nằm úp sấp ở trên mặt đất không thể động đậy, giọng sụt sịt, sợ hãi nói: “Chị ấy đây là có chuyện gì, anh không phải nói chị ấy là cương thi sao, đây, đây rõ ràng là quái vật mà!”

“Đây không phải quái vật.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói, một tay thủ sẵn mệnh môn cổ tay Lưu Diễm Hồng, một tay khác từ trong đai lưng lấy ra ống mực, ở trên một cái cổ tay của cô quấn mấy sợi chỉ đỏ, sau đó lấy ra một nắm gạo nếp, rắc trên mặt đất, đem một bàn tay Lưu Hồng Diễm ấn lên, lập tức ‘Xèo’ một tiếng, toát ra một làn khí đen.

Chất lỏng màu đen theo đầu ngón tay chảy ra, nhỏ ở trên gạo nếp, đem gạo nếp nhuộm thành màu đen.

“Hu hu...” Lưu Diễm Hồng không ngừng lắc đầu, mồ hôi như mưa, trong cái mồm bị linh phù phong ấn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Diệp Thiếu Dương lại từ trong ba lô lấy ra một đôi đũa màu đỏ sơn thành, một chân giẫm lên cái tay kia, dùng đũa kẹp lấy ngón giữa, dùng sức vặn, sau đó hướng ra phía ngoài kéo. “Ngươi đi ra đi!”

Một cái bóng người bị kéo ra từ trong thân thể Lưu Diễm Hồng, còn muốn giãy dụa, Diệp Thiếu Dương cũng không khách khí, tay phải bắt pháp quyết, một chưởng đánh vào trên đầu.

Quỷ hồn này kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài, ở không trung quay cuồng vài vòng, chậm rãi rơi xuống đất, nửa chết nửa sống hừ hừ, cả một lúc mới bò dậy.

“Ngươi nếu còn không chịu phục, ta lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán, nói được thì làm được.”

Quỷ hồn đó lạnh lùng nhìn hắn, lại thật sự không dám động đậy nữa.

Hai người Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, quỷ hồn này, căn bản không phải Lưu Diễm Hồng, mà là... Một binh sĩ mặc khôi giáp, để râu quai nón, cũng nhìn không ra cụ thể bao nhiêu tuổi, Diệp Thiếu Dương cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy quỷ cổ đại, đánh giá cao thấp một hồi, nói: “Vong hồn Minh triều?”

Ánh mắt đối phương lóe lên một cái, nhìn hắn nhưng chưa lên tiếng.

“Anh làm sao biết, hắn là Minh triều?” Phía sau truyền đến giọng Tống Ngọc Đình buồn bực hỏi.

Diệp Thiếu Dương chỉ vào đỉnh đầu vong hồn chiến sĩ nói: “Kẻ này không mang mũ giáp, em xem hắn không có đuôi sam, nói rõ không phải người Thanh triều. Nam nhân Tống triều trước kia, tuy búi tóc, nhưng ở giữa là dùng trâm cài đầu xuyên qua, chỉ có Minh triều sẽ mang loại mũ đỉnh cỡ nhỏ này.”

Hắn có thể nói ra những cái này, cũng không phải vì biết nhiều đối với lịch sử, mà thân là pháp sư, phải thường giao tiếp với quỷ hồn, vong hồn tiền triều cũng thường xuyên gặp, nếu có thể thông qua trang phục, mau chóng phán đoán ra niên đại đối phương sống, cũng chẳng khác nào biết tuổi quỷ của hắn, đối với tu vi của hắn cũng có phán đoán đại khái, lúc đấu pháp có thể có sự chuẩn bị.

Diệp Thiếu Dương khá lười, đối với đặc thù trang phục của triều đại khác nhau hoàn toàn không nhớ được, nhưng có đuôi sam hay không các đặc thù đơn giản như vậy vẫn nhớ toàn bộ, liếc một cái có thể nhìn ra.

“Ngươi là vong hồn Minh triều, vì sao không đi đầu thai, vì sao phải bám vào trên thân cô ấy?” Diệp Thiếu Dương nhìn quỷ hồn chiến sĩ Minh triều kia hỏi.

Quỷ hồn đó chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.

Tống Ngọc Đình rụt rè hỏi: “Hắn là nghe không hiểu tiếng anh nói sao?”

“Sao có thể, hắn đang giả bộ đó.” Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn quỷ hồn đó một cái, đưa tay bóc linh phù trên mặt Lưu Hồng Diễm, ngón tay cái tay phải đặt ở trên quỷ môn của cô, kéo ra phía ngoài, lại một bóng người bị lôi ra, lăn một vòng ở trên mặt đất, hướng Diệp Thiếu Dương quỳ xuống dập đầu, khóc nói: “Cảm tạ đại pháp sư cứu mạng.”

Vong hồn chiến sĩ kia vừa thấy quỷ hồn Lưu Hồng Diễm, tựa như đã quên tình cảnh của mình, đột nhiên lao lên, một tay bóp cổ cô, nhanh chóng lui về phía sau, lớn tiếng kêu lên: “Đừng có lại đây!”

Một con quỷ, bắt cóc một con quỷ khác làm con tin... Việc kỳ quái như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng chưa từng gặp, dại ra tại chỗ, hướng quỷ hồn chiến sĩ, nói: “Thả cô ấy ra.”

“Ngươi đừng có lại đây, ngươi động thủ, ta khiến cô ấy hồn phi phá diệt, ngươi không tin thử xem!”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, tuy loại hành vi này của đối phương rất kỳ quái, nhưng... Thực sự rất phiền toái, vốn quỷ hồn tri giác đã rất linh mẫn, hơn nữa gã này đến từ những năm cuối Minh triều, toàn thân tràn ngập ánh sáng màu đỏ nhạt, nói lên là con lệ quỷ.

Một con lệ quỷ, muốn giết chết một quỷ hồn bình thường, quả thực chỉ là chuyện động cái ngón tay, cho nên, mình căn bản không có cơ hội vượt lên trước hắn mà động thủ.

“Nói đi, có điều kiện gì?” Diệp Thiếu Dương thở dài, hỏi.

“Ta muốn mang theo nàng đi, ngươi không được ngăn trở ta! Bằng không ta sẽ động thủ.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nếu ngươi sau khi rời khỏi lại giết con tin, đến lúc đó làm sao?”

“Ta sẽ không, ta...”

Còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên cảm giác được một tia không đúng, đột nhiên xoay người, là một ánh sáng màu bạc hiện lên, từ giữa đỉnh đầu của hắn bổ thẳng tắp xuống.

Quỷ hồn chiến sĩ cứng đờ ra tại chỗ, không có một tia phản kháng, qua vài giây, bóng người chậm rãi từ giữa tách ra, chia làm hai nửa, sau đó từng chút một tan vỡ, hóa thành tinh phách, hướng bốn phía bay ra.

Ở phía sau chỗ hắn đứng ban đầu, đứng một bóng người nho nhỏ, bộ dáng nhìn qua năm sáu tuổi cười ngây thơ, trên vai khiêng một cây trường kiếm thật lớn.

Nó run lên cánh tay, đem trường kiếm trả lại vỏ, thanh kiếm này lập tức thu nhỏ lại, biến thành kích thước bàn tay, bị nó treo trên lưng, phủi phủi tay, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười.

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng. “Ta đã sớm triệu hồi ngươi, sao giờ mới đến!”

“Hắc hắc, ta trước đó có việc, chậm trễ, đến đúng lúc tên ngốc kia giằng co với ngươi, ta dứt khoát trốn tới sau lưng hắn, ra đòn bất ngờ... Vẫn là ta đến đúng lúc nhỉ, lão đại mau khen ta!”

Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, tới trước mặt Lưu Hồng Diễm.

“Tạ đại pháp sư cứu.” Lưu Hồng Diễm thoát khỏi miệng cọp, kích động hướng Diệp Thiếu Dương quỳ gối.

Diệp Thiếu Dương đi đến trước sô pha, ngồi xuống, xoay người hỏi Tống Ngọc Đình: “Chỗ em có bồn tắm lớn không?”

Tống Ngọc Đình lắc đầu.

“Vậy đi siêu thị mua một cái thùng to, hoặc là chậu gỗ to cũng được, có thể để một người ngồi ở bên trong, em bỏ tiền, anh ghi cho em một phần âm đức.” So sánh, Diệp Thiếu Dương càng để ý tiền hơn, cho nên tình nguyện đem âm đức tặng ra.

Tống Ngọc Đình không biết cái gì âm đức hay không, ngập ngừng nói: “Em có chút sợ.”

Qua Qua lập tức đi qua, kéo tay cô nói: “Mỹ nữ tỷ tỷ, ta đi cùng ngươi, tuyệt không có quỷ dám dây dưa ngươi.”

“Vì sao?” Tống Ngọc Đình thuận miệng hỏi.

“Hắc hắc, bởi vì, bản thân ta chính là quỷ mà.”

Nói xong, lôi kéo tay Tống Ngọc Đình đang sắp ngất đi về phía cửa phòng.

Diệp Thiếu Dương tới trước sô pha ngồi xuống, nhìn quỷ hồn Lưu Hồng Diễm nói: “Nói trước cho ta biết, chuyện của ngươi là thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.