“Nghe thấy rồi chứ, an tâm đi.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Tiểu Thanh, lại nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Bạch.
Tiểu Thanh cúi đầu một lát, ngẩng đầu lên, nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Ta tuy vừa nhận chủ, đã phải tách ra với ngươi, nhưng... Ta một kiếp này, chỉ nhận ngươi một chủ nhân, ta không giỏi nói chuyện lắm, tương lai ngươi sẽ biết.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
“Lão đại, em không nỡ bỏ anh...” Tiểu Bạch lập tức xông lên ôm cánh tay hắn làm nũng.
“Ặc... Cũng không phải sinh ly tử biệt.” Thật phải tách ra, Diệp Thiếu Dương cũng có chút không nỡ, xoa xoa đầu cô, dặn: “Nhớ kỹ, âm ty chỗ đó, không phải muốn đi thì đi, muốn về thì về, mọi việc ẩn nhẫn, đây cũng là một loại rèn luyện.
Nhưng, nếu có ai bắt nạt các ngươi, cứ việc đánh, đánh xong lại thì tới tìm ta, lão đại bảo kê các ngươi, không bảo kê được chúng ta liền cùng nhau gánh vác!”
Hai huynh muội Tiểu Thanh mắt tỏa sáng nhìn hắn, ý tứ đó là: quả nhiên không theo lầm lão đại!
“Yên tâm, chúng ta, tuyệt đối sẽ không làm ngươi mất mặt!” Tiểu Thanh kích động nghiến răng nói.
“Được rồi, lên đường đi.” Diệp Thiếu Dương xoay người hướng quỷ sứ áo đỏ gật gật đầu. “Đa tạ quỷ sứ đại nhân.”
“Ai ai, nên đa tạ Diệp Thiên sư.” Quỷ sứ áo đỏ nói xong, từ trong tay áo lấy ra một cây ngọc như ý lóe sáng, ở trên tường đối diện vẽ một chữ Tỉnh, trong cái “Khẩu” ở giữa lập tức xuất hiện một lỗ đen thâm thúy, hướng Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch gật gật đầu, bản thân chui vào trước.
Tiểu Thanh và Tiểu Bạch nắm tay, lưu luyến không rời nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, cũng chui vào.
Bốn nét ngang dọc của chữ “Tỉnh” hướng vào giữa ép vào, lỗ đen chậm rãi biến mất.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vách tường bóng loáng tựa như chưa từng xảy ra cái gì, như có chút đăm chiêu.
Qua Qua từ trong ba lô chui ra, nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Làm sao vậy, không nỡ để bọn họ đi?”
“Cũng không phải không nhìn thoáng ra, có gì không nỡ, bọn họ nếu thật có thể lăn lộn tốt ở âm ty, ta kẻ làm lão đại này cũng cảm thấy trâu bò, hơn nữa có bọn họ chiếu cố, tương lai đi âm ty làm việc cũng có thể tiện lợi chút, đương nhiên là chuyện tốt.”
Qua Qua khó hiểu nói: “Nhưng ta nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như là vui vẻ lắm.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày lại, nói: “Ngươi không cảm thấy rất khéo sao, ta bên này vừa cứu ra Tiểu Thanh, âm ty bên kia liền phong quan cho hắn, nào có chuyện khéo như vậy? Huống hồ phía dưới có đại sự gì, âm ty cần nhận người lượng lớn, đều chạy đến nhân gian, trước kia nào có như vậy?”
Qua Qua gãi đầu, nói: “Bằng không ta bảo người ta ở bên dưới hỏi thăm thêm một chút, tỷ như tìm con ngươi?”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn nó một cái, nói: “Ngươi vẫn là tự mình đi đi, thuận tiện trông coi hai đứa trẻ trâu đó một chút, có chuyện gì nhắc nhở một chút, sau khi xác nhận bọn họ hoàn toàn thích ứng, ngươi hẵng trở về.”
“Được rồi.” Qua Qua nhìn hắn, cười hắc hắc. “Lão đại, nếu ta cũng đi rồi, một mình ngươi sẽ rất tịch mịch phải không?”
Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, lại cướp lời. “Ồ đúng rồi, ngươi bây giờ về Thạch Thành, bên cạnh đều là mỹ nữ, không cần ta nữa, quên điểm này đi...”
“Muốn chết!” Diệp Thiếu Dương thò chân đi đá nó, Qua Qua cười lớn nhảy lên cửa sổ, hướng hắn khoát tay, nhảy xuống.
Diệp Thiếu Dương tới trước cửa sổ, nhìn hướng ra ngoài, Qua Qua đã không thấy bóng dáng.
Diệp Thiếu Dương nhìn ngoài cửa sổ tối tăm, tâm sự nặng nề, gần đây âm ty liên tiếp biểu hiện khác thường, làm hắn có một loại cảm giác mưa gió sắp đến.
Không biết trận mưa gió này, sẽ lan đến nhân gian hay không?
Buổi sáng hôm sau, Diệp Thiếu Dương ngồi xe của Tạ Vũ Tình, tới Cương Thành.
Hôm nay vừa lúc là Chủ nhật, Tạ Vũ Tình nghỉ, cho nên Diệp Thiếu Dương ở trước khi hành động cũng đem cô kéo theo, dù sao cô là cảnh sát, có cô đi theo, làm việc hoặc tìm người hỗ trợ cái gì cũng dễ dàng hơn một chút.
Tạ Vũ Tình đầy bụng oán giận, tỏ vẻ mình thật không dễ gì được nghỉ một ngày, vốn là muốn đi làm quen, tỏ vẻ bi thiết vì bỏ qua một gã Ngô Ngạn Tổ, dọc theo đường đi ồn ào đòi Diệp Thiếu Dương đền cho cô một người bạn trai.
Diệp Thiếu Dương bị quấn phát phiền, tỏ vẻ muốn đem mình đền cho cô, Tạ Vũ Tình đả kích hắn vài câu, cũng không nhắc lại nữa.
Diệp Thiếu Dương lấy ra di động, tra tìm tư liệu về Cương Thành, học bổ túc một chút, kinh ngạc phát hiện, nơi này từ cổ chí kim, thế mà từng xảy ra nhiều đại sự lịch sử như vậy:
Sở Bá vương Ô giang tự vẫn, tại đây;
Ngu Duẫn Văn đại phá Kim quân, tại đây;
Thường Ngộ Xuân chiến một trận phá Hán quân, cũng ở đây.
Hơn nữa ba sự kiện đều xảy ra ở bờ Trường Giang, một nơi tên là Thải Thạch Cơ.
Diệp Thiếu Dương tìm ra bản đồ vệ tinh, bắt đầu nghiên cứu kỹ càng.
“Nghiên cứu ra cái gì rồi?” Tạ Vũ Tình thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, hỏi.
Diệp Thiếu Dương lấy tay chỉ Thải Thạch Cơ trên bản đồ, nói: “Nơi này, từ góc độ địa lý, nước sông vờn quanh, ven bờ thế núi dốc đứng, dễ thủ khó công, nhưng vị trí địa lý rất quan trọng, cho nên là vùng giao tranh của binh gia trong lịch sử.”
Tạ Vũ Tình nói: “Chẳng lẽ còn có góc độ khác?”
“Góc độ phong thuỷ đi, Thạch Thành thành lâu ngồi khoanh như hổ, bên cạnh là dãy núi Tử Kim, xoay quanh như rồng, cái này gọi là rồng cuộn hổ ngồi.
Thạch Thành là chỗ long khí, cho nên Tứ Bảo mới đến nơi đó tìm kiếm long mạch. Nghe nói năm đó Minh thái tổ thời điểm lập kinh đô, vì khóa thân rồng không bay, ở vị trí đầu rồng đã đào rất nhiều giếng, hơn nữa dùng tường thành vây quanh...
Mãi cho đến Vĩnh Lạc triều, có cao nhân chỉ điểm hoàng đế, long mạch Thạch Thành đã sớm bị sông Tần Hoài húc gãy, cho nên vương triều lấy nơi này làm kinh đô đều là đoản mệnh, cho nên Vĩnh Lạc hạ lệnh dời đô đến thành Bắc Kinh.
Đương nhiên đây chỉ là một loại cách nói, dù sao chuyện do con người, phong thuỷ chỉ là một loại nhương bổ, nếu sức người thắng thiên, phong thuỷ cũng sẽ tự chỉnh sửa...”
Tạ Vũ Tình ngơ ngác nhìn hắn. “Cậu dở à, tôi hỏi là Cương Thành, cậu lảm nhảm phong thuỷ Thạch Thành nhiều như vậy làm gì?”
“Nghe tôi nói xong đã, Thạch Thành là chỗ long mạch, cách một con sông chính là Cương Thành, Thải Thạch nơi này, là dưới long mạch, là chỗ rồng giơ vuốt, trên phong thuỷ học có thuyết, gọi là ‘Long chiến vu dã’, Thải Thạch chính là ‘Thần long’ luyện binh tràng, cho nên tràn ngập lệ khí, chủ binh đao.”
Tạ Vũ Tình không có hứng thú đối với các tri thức mê tín thần bí này, hỏi: “Sau đó thì sao, cùng chúng ta muốn đi vệ sinh học viện có gì quan hệ, chẳng lẽ là phong thuỷ không tốt gì đó?”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua vị trí vệ sinh học viện trên bản đồ, nói: “Nơi này lẽ ra không có quan hệ gì với đại phong thuỷ. Nhưng, như Cương Thành loại đất binh đao này, từng chết quá nhiều người, oan hồn cũng rất nhiều, rất dễ dàng trở thành âm sào quỷ huyệt. Hơn nữa, nơi này đã có đồng giáp thi, nói không chừng cũng có quan hệ với chiến tranh cổ đại.”
Tạ Vũ Tình cẩn thận hỏi tiếp, Diệp Thiếu Dương không cách nào trả lời, dù sao đây chỉ là hắn đoán, bây giờ ngay cả rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng còn chưa rõ, càng miễn bàn chân tướng.
Cương Thành cách Thạch Thành quả nhiên rất gần, cách một con sông, lái xe chỉ mấy chục phút đồng hồ là tới.