Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 622: Chương 622: Chương 622: Âm mưu dồn dập




Đã là giả, cũng không cần thiết khảo sát nữa.

Diệp Thiếu Dương thất vọng xuống lầu, đi về phía cửa chính lúc tới đây.

Đi đi, ánh mắt hắn đọng lại, nhìn một căn nhà lầu lớn ở đối diện, nhăn mặt.

Lúc đến, do mặt hướng về phía này, chưa nhìn thấy căn nhà lầu lớn đó, cho dù nhìn thấy, bởi vì không có so sánh, cũng sẽ không quá mức chú ý.

Nhưng bây giờ thì khác, căn lầu đó ngay tại đối diện Lệ Phân viên, qua cầu, đại khái xa cỡ hai trăm mét, nhà tổng cộng có năm tầng, nhưng bề ngang rất dài, tường ngoài là tường gạch màu đỏ, nói rõ căn nhà lầu đó được không ít năm tháng rồi.

Diệp Thiếu Dương đi mãi tới dưới cửa, hai tay tóm lấy rào sắt, vẫn nhìn căn nhà lầu đối diện.

“Thế nào, cậu không sao chứ?” Tạ Vũ Tình từ bên cạnh đi tới, thân thiết hỏi.

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, xem như trả lời vấn đề của cô.

“Cậu đang nhìn cái gì?” Tạ Vũ Tình quay đầu nhìn lại, cũng thấy được căn nhà lầu đó, nhưng nhìn đôi cái liền dời ánh mắt đi, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Này, cậu làm sao vậy, sẽ không là mất hồn rồi chứ?”

Diệp Thiếu Dương duỗi tay, cách hàng rào cửa sắt chỉ vào căn nhà lầu lớn đối diện, nói: “Chị nhìn căn nhà tầng này.”

Tạ Vũ Tình lại quay đầu nhìn đôi cái, không kiên nhẫn nói: “Căn nhà đó làm sao vậy, cậu rốt cuộc bảo tôi nhìn cái gì?”

“Căn nhà tầng đó, cùng Lệ Phân viên này, mặc kệ là vị trí hay là trình độ, đều là hoàn toàn đối lập.” Diệp Thiếu Dương nói, “Chị đứng ở giữa cửa nhìn qua, sẽ phát hiện trung tuyến căn nhà lầu lớn, cùng trung tuyến của sân vừa lúc đối lập, góc độ nghiêng cũng giống nhau...”

“Sao cậu lại chú ý cái này, khẳng định là trùng hợp.” Tạ Vũ Tình khinh thường nói, “Một cái là kiến trúc cổ, một cái là đương đại xây, có thể có gì quan hệ?”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói, “Tôi cũng không biết quan hệ thế nào, chỉ là cảm thấy quá khéo một chút.”

Nói xong bắt đầu leo lên cửa sắt đi ra ngoài, vừa đi đến trên đầu cửa, xa xa đột nhiên truyền đến một người la to. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, một đội bảo an đang dọc theo đường bên cạnh rãnh nước chạy tới, chạy ở trước nhất là một nam nhân mặc âu phục, không ngừng hướng mình xua tay.

Diệp Thiếu Dương còn tưởng ý tứ này là bảo mình đừng xuống dưới, dứt khoát ngồi ở trên khung cửa chờ, chờ nhóm người này chạy đến trước mặt, gã mặc đồ tây kia thở hổn hển một hồi, hướng Diệp Thiếu Dương khua khua tay nói: “Đừng, đừng vào, bên trong nguy hiểm!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong buồn bực không chịu được, “Ai nói cho anh tôi đây là muốn vào?”

Nam nhân thở hổn hển một hồi, trừng to mắt nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ cậu đây là mới ra hay sao?”

Diệp Thiếu Dương từ đầu cổng nhảy xuống, nói: “Đúng vậy.” Ngẩng đầu nhìn, nam tử đồ tây kia, còn có đám bảo an phía sau hắn sắc mặt nhất thời thay đổi, dùng một loại vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn mình.

Nam tử đồ tây thở hổn hển một lúc, cuối cùng khôi phục lại, nhìn hắn hỏi: “Cậu ở bên trong... Chưa xảy ra bất cứ chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Tôi nên gặp được cái gì?”

Trong ánh mắt nam tử đồ tây lộ ra sự hồ nghi, nhìn hắn, lại nhìn nhìn Tạ Vũ Tình, nói: “Hai người là người thế nào, vì sao phải tới nơi này?”

Ở lúc hắn nói chuyện, mấy bảo an của đối phương như là sợ bọn họ chạy, chậm rãi tản ra, đem hai người bọn họ bao vây ở giữa.

Tạ Vũ Tình nhìn quét bọn họ một cái, nói: “Muốn làm gì?”

Nam tử đồ tây nói: “Không làm gì cả, cậu đáp trước đi, hai người rốt cuộc là người nào?”

“Cảnh sát, đến phá án.” Tạ Vũ Tình lấy ra thẻ cảnh sát, đưa cho nam tử đồ tây.

Nam tử đồ tây đón lấy nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Đội hình cảnh Thạch Thành... Cô là cảnh sát Thạch Thành à, sao lại chạy đến chỗ bọn tôi phá án?”

“Cái này rất kỳ quái sao? Với bọn tôi mà nói, dù đi xa ngàn dặm truy tìm hung phạm cũng là bình thường, huống chi là thành phố giáp ranh?”

Nam tử đồ tây không nể mặt, nói: “Truy hung và cái này có thể giống nhau sao, chỗ bọn tôi có hung gì cho cô truy?”

Tạ Vũ Tình nói: “Đây là tin tức vụ án, vì sao phải nói cho anh một người không liên quan, tôi còn cần anh phối hợp điều tra đây, anh vì sao không cho bọn tôi đi vào, trong này rốt cuộc có cái gì?”

Vốn cho rằng mình vừa dọa vừa lừa vậy, người thường đều ngoan ngoãn cả, nhưng nam tử đồ tây này lại không chút dao động, nói:

“Cảnh quan, thực xin lỗi, vụ án này là do đội hình cảnh thành phố này phụ trách, tôi không có nghĩa vụ phối hợp cô làm việc, nếu cô muốn điều tra, kính nhờ cô phối hợp với cục cảnh sát địa phương trước, lấy được văn kiện chấp pháp sau đó lại tới tìm tôi.”

Nam tử đồ tây hướng cô cười cười, rất nho nhã lễ độ nói: “Tôi tên là Ngô Hải Binh, là phó hiệu trưởng của trường học này, phân công quản lý việc bên trong trường học, cô cảnh sát nếu xin được trình tự hợp pháp, hoan nghênh đến điều tra bất cứ lúc nào, đến lúc đó tìm tôi là được, nhưng chỗ Lệ Phân viên này, là trường học chúng tôi là đơn vị quản lý thay cấp tỉnh bảo hộ văn vật, còn xin hai vị đừng tự tiện xông vào.”

Nói xong, còn hướng cô gật gật đầu, sau đó dẫn dắt một đám bảo an quay về đường cũ.

Tạ Vũ Tình hướng bóng lưng hắn mắng vài câu Tam Tự kinh, căm giận nói: “Ngô Hải Binh này, khẳng định là lão bảo vệ cửa kia báo cáo cho hắn, sau đó dẫn người chạy tới, nhìn hắn vừa rồi vội vã, sợ chúng ta vào Lệ Phân viên, hắn nhất định là biết cái gì!”

“Cho dù người ta thật sự biết cái gì đó, không muốn nói cho chị, cũng không có cách nào cả, đi trước đi.”

Hai người từ trường học đi ra, tự nhiên không muốn cứ như vậy rời đi, mắt thấy đã sắp giữa trưa, trước tùy tiện tìm nhà ăn ngồi xuống, vừa ăn, Diệp Thiếu Dương vừa kể lại tình huống khủng bố của mình trong ngôi lầu nhỏ đó, thở dài lắc lắc đầu, buồn bực nói:

“Tôi hôm nay thật sự đã gặp được việc lạ thiên cổ không gặp, liên tục vài lần gặp quỷ, rõ ràng quỷ ngay tại đối diện tôi, nhưng hoàn toàn không cảm giác được tồn tại, bị người ta thổi đèn cũng không biết, quả thực đúng là một trận chiến sỉ nhục!”

Tạ Vũ Tình uống nước chanh, suy nghĩ nói: “Loại chuyện này, không tìm được giải thích hợp lý sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cái này căn bản là không khoa học, nói tới, mặc kệ là bất cứ quỷ yêu tà linh nào, cách tôi khoảng cách gần như vậy, mặc kệ chạy nhanh tới đâu, cũng không có khả năng khiến tôi một tia tà khí cũng không bắt giữ được, huống chi tôi còn đổi vài loại pháp khí, cái này căn bản không có đạo lý.”

Tạ Vũ Tình cũng nghiêng đầu một hồi, nói: “Căn bản không nghĩ ra, vấn đề này đặt xuống trước, thảo luận cái khác, chị hỏi cậu, cậu nói có quỷ quái thổi đèn chong của cậu, nó vì sao làm như vậy? Nó đã có thể ẩn thân ở trước mặt cậu, vì sao không tập kích cậu?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Có thể ẩn thân thổi khí, không có nghĩa là có thể có cơ hội đánh lén, cho dù hắn ngay tại phía sau tôi, thổi hơi còn chưa tính, một khi tiến công mà nói, thì phải vận dụng tu vi, khí tức sẽ tiết ra ngoài, đến bước đó tôi nếu còn không phát hiện được, ta còn cần lăn lộn nữa sao?”

Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng tôi vẫn không hiểu, con quỷ đó vì sao phải thổi đèn chứ, còn có, lũ quỷ đó sau khi xuất hiện cũng không đánh với cậu, thì đã biến mất, là có ý tứ gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.