Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 623: Chương 623: Chương 623: Thi thể di động 1




“Không biết, có lẽ là cảm thấy đánh không lại tôi đi.”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhớ lại tình huống cuối cùng nữ quỷ kia xuất hiện cùng biến mất, Tạ Vũ Tình ở một bên hỏi: “Tiểu cô nương biến thành chất lỏng kia, chuyện là thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này dễ giải thích, quỷ nguyên nhân chết khác nhau, hình thái thành quỷ cũng sẽ khác nhau, tôi tuy không rõ chi tiết, nhưng có thể khẳng định, cô bé khẳng định là chết dưới tình hình đặc thù nào đó. Tôi hoang mang nhất là, nữ quỷ kia không ngừng đưa tay vẽ chữ thập, rốt cuộc là có ý tứ gì, chẳng lẽ là muốn nói cho tôi biết cái gì?”

Suy nghĩ hồi lâu cũng không rõ, đành phải tạm thời đặt ở một bên, suy nghĩ từ góc độ khác, chốc lát sau, nói với Tạ Vũ Tình: “Tôi có rất nhiều nơi muốn điều tra, nhưng lấy góc độ cá nhân đi, cái gì cũng không làm được, chị có cách nào hợp pháp lấy được quyền điều tra vụ án này hay không?”

Tạ Vũ Tình cười cười, nói: “Cậu có thể không biết nhỉ, tôi đã điều chuyển công tác, phòng công an tỉnh thành lập một phòng, gọi là ban điều tra tội phạm thần quái, chuyên môn điều tra sự kiện có liên quan với thần quái, đại tỷ cậu chính là trưởng phòng.”

“Ai u, thăng quan, Tạ trưởng phòng.”

Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi cũng là âm kém dương sai, vừa lúc gặp hai sự kiện thần quái, cũng là cậu giúp tôi xử lý, kết quả bên trên liền cho rằng tôi có năng lực phương diện này, không làm cũng không được.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Sao tôi từ trước tới giờ chưa từng nghe nói tổ chức này, cục cảnh sát từ bao giờ cũng bắt đầu thành lập đơn vị chuyên môn điều tra sự kiện thần quái?”

Tạ Vũ Tình nói: “Cục cảnh sát vẫn luôn có đơn vị này, gọi là sở Đặc Sự, tên như ý nghĩa, là chuyên môn xử lý sự kiện đặc biệt, trong đó bao gồm sự kiện thần quái, bây giờ ban điều tra tội phạm thần quái chính là từ trong đó rút ra, chuyên môn điều tra sự kiện thần quái, trực thuộc phòng công an tỉnh, nhưng tiếp nhận thị cục chỉ đạo công tác...”

Diệp Thiếu Dương khoát tay nói: “Đừng nói kỹ như vậy, dù sao nghe ý tứ của chị, chỉ cần là sự kiện thần quái trong tỉnh, chị đều có quyền lực điều tra phải không?”

“Không sai, địa khu xung quanh tỉnh cũng được.”

“Vậy chị vừa rồi bị người ta ép hỏi không có quyền chấp pháp, vì sao không hé răng?”

Tạ Vũ Tình trợn trắng mắt, nói: “Cậu cho rằng thân phận này của chị là thuốc cao bôi trên da chó à, đến chỗ nào cũng ăn được, người ta bên này tra án đang tra tốt, tôi ít nhất phải đánh tiếng với người ta, sau đó phối hợp với nhau mới có thể chính thức tham dự vụ án.”

“Ặc, vậy phải làm như thế nào?”

“Tôi cần báo cáo tình huống với thượng cấp trước, xác định đây là một vụ án thần quái, phải tham dự điều tra, thượng cấp nếu phê chuẩn, sẽ thông báo cảnh sát địa phương bàn bạc với tôi... Tôi bây giờ sẽ gọi điện thoại cho thượng cấp.” Nói xong lấy ra di động, đi đến một bên gọi điện thoại.

Diệp Thiếu Dương ở một bên chờ, hơn mười phút sau, Tạ Vũ Tình kết thúc trò chuyện, tới bên hắn, nhẹ nhàng nói: “Thượng cấp phê chuẩn rồi, nhưng chỗ này dù sao không phải trong tỉnh, cho nên bảo tôi lấy thân phận cố vấn gia nhập tổ điều tra trước, nếu có thể xác định là một vụ án thần quái, tôi lại dẫn người của tôi tới đây, chủ đạo công tác điều tra.”

Diệp Thiếu Dương “Ừm” một tiếng, hỏi: “Cần làm như thế nào?”

“Tôi đi cục cảnh sát địa phương trước, gặp mặt lãnh đạo phụ trách vụ án này, câu thông một chút, cậu... Bằng không tự mình đi dạo trước, chờ tôi trở lại?”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, để cô đi trước, bản thân dọc theo bên bờ rãnh nước đen kia, thong thả đi, vừa ở trong đầu đem chuyện trải qua lúc trước lặp lại một lần, tìm kiếm điểm đáng ngờ, thình lình một thanh âm ở phía sau vang lên: “Chính là đây, buổi tối hôm đó, anh chính là ở đây nhìn thấy Lý Hiếu Cường.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, một nam một nữ hai sinh viên, đứng ở trên bờ đê mọc đầy liễu rủ, trong đó nam nhân kia vươn tay, chỉ vào một cây cầu cửu khúc trên rãnh nước đen.

Cô gái bên người vươn cổ nhìn lại, nói: “Sau đó thì sao?”

“Hắn đứng ngay tại trong đình nhỏ trên cầu, khóc một hồi cười một hồi, lẩm bẩm, duy trì ít nhất nửa giờ, sau đó anh bị hơi men bốc lên, ngủ mất, sau nửa đêm bị lạnh tỉnh lại, anh trở về ký túc xá tiếp tục ngủ, buổi sáng hôm sau thì nghe nói thi thể hắn được tìm thấy ở phía trước Lệ Phân viên, anh lúc ấy còn không tin...”

Hai người vừa nói chuyện, vừa lững thững đi về phía trước, đối thoại phía sau, Diệp Thiếu Dương chưa nghe thấy, nhưng lời nam sinh kia nói lại khiến hắn chú ý: bọn họ thảo luận, tám phần chính là người chết trong miệng của ông bảo vệ cửa nhỉ?

Sau khi do dự một chút, Diệp Thiếu Dương đuổi theo, đằng hắng cổ họng, hướng hai người hô: “Này, bạn học!”

Hai người cùng nhau quay đầu, hồ nghi nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cười hì hì đi lên, hướng nam sinh kia nói: “Hai người vừa rồi nói, là Lý Hiếu Cường phải không?”

Nam sinh mang theo biểu cảm đề phòng, gật gật đầu.

“Ồ, như vậy, tôi là bạn học ở quê cậu ta, cũng vào đại học ở Cương Thành, nghe nói hắn đã xảy ra chuyện, điện thoại không gọi được, liền muốn tới thăm, nhưng không biết hắn ở đâu, đang ở đây đi vòng vòng, vừa lúc nghe cậu nói tên hắn, có thể nói cho tôi biết, thi thể hắn hiện ở đâu không?”

Diệp Thiếu Dương nói ra một phen lời nói dối, lập tức đánh mất sự nghi hoặc của nam sinh này, đáp: “Như vậy đi, cậu cũng coi như tìm đúng người rồi, di thể Lý Hiếu Cường đã đưa đến nhà tang lễ, giữa trưa sẽ cử hành tang lễ, bọn tôi lúc này là muốn chạy qua đó, cậu nếu muốn đi, đi theo chúng tôi.”

Diệp Thiếu Dương liên thanh nói lời cảm tạ, mình quả thật muốn đi xem thi thể người chết kia, xem có thể phát hiện dấu vết đặc thù nào hay không.

Trên đường đi về phía cổng trường, Diệp Thiếu Dương cùng vị nam sinh này tán gẫu, biết được hắn tên Lâm Vĩnh Xương, là bạn học cùng lớp với Lý Hiếu Cường, bình thường quan hệ không tệ, bên cạnh là bạn gái của hắn, hôm nay hai người hẹn tới nhà tang lễ gặp Lý Hiếu Cường một lần cuối cùng, bởi vì bạn gái tò mò Lý Hiếu Cường là ở đâu xảy ra chuyện, cho nên ở trên đường ra khỏi trường học, Lâm Vĩnh Xương dẫn cô rẽ qua đây, xa xa liếc một cái.

Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi: “Lý Hiếu Cường xảy ra chuyện, là vài ngày trước à, buổi tối hôm đó, một mình cậu ở nơi này?”

“Đúng, tôi lúc ấy uống nhiều, cãi nhau với cô ấy, hắc hắc.” Lâm Vĩnh Xương xấu hổ liếc bạn gái bên cạnh một cái, “Một mình đến bên này hứng gió, tỉnh rượu giải sầu. Lúc ấy tôi vẫn có ý thức, sợ mình đứng không vững ngã vào trong rãnh nước đen, cho nên liền ở trên đê dựa vào một thân cây ngồi, ăn lạc, Lý Hiếu Cường chính là đến vào lúc này.”

Lâm Vĩnh Xương tiếp tục nhớ lại, “Lúc ấy hắn từ phía sau đi tới, cúi đầu, hai cánh tay buông thõng ở phía trước, theo đê, uể oải đi về phía bên rãnh... Tôi lúc ấy nhìn thấy bên cạnh khuôn mặt hắn, nhận ra hắn, liền hỏi hắn, Cường ca, anh nửa đêm nửa hôm đến đây làm gì, còn uể oải rũ rượi, thất tình sao?

Lý Hiếu Cường tựa như chưa nghe thấy tôi nói, không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm cái gì đó, xuống đến bên bờ, một hơi đi đến trong cái đình nhỏ trên cầu, ở đó vừa khóc vừa cười, miệng còn lẩm bẩm, cũng không biết nói cái gì...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.