Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, thật sự nhịn không được hỏi: “Anh lúc ấy nhìn thấy loại biểu hiện này của hắn, chẳng lẽ không tò mò sao?”
Lâm Vĩnh Xương nói: “Tôi cho rằng anh ta giống với tôi là đã uống nhiều, hoặc chính là thất tình, dù sao chính là chịu đả kích đến phát tiết, tôi lớn tiếng gọi anh ta đi lên tâm sự, anh ta không để ý tới tôi, về sau tôi cũng hâm rồi, cùng nhau hú lên với anh ta...”
Diệp Thiếu Dương bổ não một phen, hai người đàn ông, đêm khuya ở một nơi hẻo lánh không bóng người tru lên phát tiết, căn bản không cần quỷ, chỉ hai người này đã có thể đem người ta dọa chết rồi.
Lâm Vĩnh Xương thở dài thật dài, nói: “Tôi lúc ấy cho rằng anh ta giống với tôi là phát tiết, nào ngờ được... Anh ta cứ như vậy đã chết rồi, sớm biết thì lúc ấy vô luận như thế nào cũng phải giữ chặt lấy anh ta.”
“Sau đó thì sao, thi thể hắn là khi nào được phát hiện?”
“Buổi sáng hôm sau, bị mấy thằng cha ngồi net cả đêm trở về phát hiện.”
“Lên mạng cả đêm?” Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Lên mạng cả đêm sao có thể đi đến nơi đó chứ?”
“Tường vây phía nam Lệ Phân viên có chỗ hổng, từ nơi đó đi ra ngoài đến quán net trên đường sẽ gần một chút, về ký túc xá cũng gần một chút, nhưng bình thường rất hiếm ai đi qua chỗ đó, trừ phi là nhiều người, hơn nữa lá gan đều lớn đi, anh có lẽ từng nghe nói, Lệ Phân viên ma quỷ quấy phá.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Có nghe nói một chút, nhưng ma quỷ quấy phá như thế nào, anh từng gặp sao?”
Lâm Vĩnh Xương nói: “Anh thật biết nói giỡn, nếu tôi từng gặp, còn đứng ở đây sao?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, tiếp tục hỏi thăm chuyện Lý Hiếu Cường tử vong, Lâm Vĩnh Xương nói cho hắn, ở sau khi có người phát hiện thi thể, lập tức báo cảnh sát, cảnh sát đem thi thể đưa đi, sau đó ở trong trường học triển khai các loại điều tra.
“Tôi là một người cuối cùng nhìn thấy hắn, cho nên là đối tượng trọng điểm chiếu cố, bọn họ bảo tôi dẫn tới trong cái đình nhỏ kia, những cảnh sát đó cũng thật lợi hại, đem đình kiểm tra hết, cuối cùng anh đoán thế nào, ở trên một chỗ mép góc xi măng sát nước, lấy ra được một mảnh vỡ quần áo, cùng một mảnh nhỏ làn da cọ ở trên xi măng, sau này đối chiếu là của Lâm Vĩnh Xương, vì thế phán đoán ra anh ta là ở nơi đó rơi xuống nước...”
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, thật sự nhịn không được, nhíu mày nói: “Đợi chút, anh ta là rơi xuống nước mà chết? Vậy vì sao thi thể sẽ bị phát hiện ở ngoài cửa Lệ Phân viên?”
Lâm Vĩnh Xương ý vị sâu xa cười cười, nói: “Cho nên, mọi người mới nói ma quỷ quấy phá, tôi nói với anh...”
Hứng thú của Diệp Thiếu Dương bị điều động hẳn lên, đang chờ nghe câu dưới, bạn gái của Lâm Vĩnh Xương dùng sức véo cánh tay hắn một phát, trách mắng: “Anh đừng tuyên truyền mê tín phong kiến được không, Tiểu Cường cũng đi rồi, anh lại nói những thứ này, là không tôn trọng đối với hắn, em không thích nghe những thứ này!”
Lâm Vĩnh Xương cười hắc hắc, hướng Diệp Thiếu Dương khoát tay áo, nói: “Không nói nữa không nói nữa, để sau này có cơ hội nói sau.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm trợn trắng mắt, thằng cha này, tương lai cũng là mặt hàng sợ vợ.
Lâm Vĩnh Xương đặt một chiếc xe, cùng bạn gái ngồi ở phía sau, Diệp Thiếu Dương ngồi ở phía trước, chạy đi nhà tang lễ.
Trên đường, Diệp Thiếu Dương hỏi Lâm Vĩnh Xương: “Hai người là muốn cử hành tang lễ cho hắn phải không, sao lại cử hành ở đây, người thân của hắn chưa đem thi thể hắn đón về sao?”
Lâm Vĩnh Xương tò mò nhìn hắn, nói: “Anh và hắn là bạn học trung học, vậy khẳng định là đồng hương, anh chẳng lẽ không biết, Lý Hiếu Cường từ nhỏ là trẻ mồ côi sao?”
“Ặc...” Sắp lộ tẩy rồi, Diệp Thiếu Dương đảo tròng mắt, nói, “Tôi biết hắn là trẻ mồ côi, nhưng tôi cũng không xác định hắn có thân thích khác hay không, thuận miệng hỏi một chút.”
Lâm Vĩnh Xương nói: “Trường học từng thử liên hệ, hắn quả thật một người thân thích cũng không có, cho nên chúng ta những người bạn học quan hệ không tệ này, thương lượng lo liệu cho hắn một cái tang lễ, sau đó hoả táng, đem tro cốt gởi ở nhà tang lễ, bạn học một thời, coi như là tiễn hắn đoạn đường.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cảm khái nói: “Cần bao nhiêu tiền, đến lúc đó tôi cũng góp một phần.”
Đến nhà tang lễ, ba người xuống xe, Lâm Vĩnh Xương ở phía trước dẫn đường, tới một đại sảnh dùng để tế điện, gọi tư xa thính, ngoài cửa dựa sát vào tường đặt mấy vòng hoa, trên mặt đất bên trong trải một ít nệm, có mấy nam nữ trẻ tuổi ngồi ở trên nệm, đang gấp tiền giấy cùng nguyên bảo.
Một bạn học nữ đi tới, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hỏi Lâm Vĩnh Xương: “Vị này là...”
Lâm Vĩnh Xương giới thiệu, cô nương đó gật gật đầu, từ trên mặt đất ôm lấy một cái thùng giấy lớn màu trắng, bên trên dùng bút mực đỏ viết một chữ “Điện”, nói với Diệp Thiếu Dương: “Đây là thu thay Lý Hiếu Cường, anh nếu tiện thì cho một chút, dùng để lo liệu tang sự của anh ấy, nếu còn thừa, thì dùng danh nghĩa anh ấy đi quyên góp.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lấy ra hai trăm tệ, nhét vào trong thùng giấy, sau đó bạn gái của Lâm Vĩnh Xương cũng cho năm mươi.
Bạn học nữ kia nói cảm ơn, dẫn bọn họ đi vào đại sảnh, trong đại sảnh đã bị bố trí thành bộ dáng linh đường, trên một bức tường đối diện cửa dán hai cây hoa trắng, ở giữa bày một bức ảnh chụp cỡ lớn, tất nhiên là Lý Hiếu Cường. Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, Lý Hiếu Cường rất gầy, mắt rất to, bề ngoài rất bình thường.
Không biết vì sao, thời điểm Diệp Thiếu Dương đối diện với người trên ảnh chụp, có một loại cảm giác hơi lạnh, nhíu nhíu mày, từ trước linh đường cầm lấy một thẻ hương, đốt ở trên nến trường minh sau đó cắm ở trong lư hương, sau đó thối lui, để cho bạn gái Lâm Vĩnh Xương tiến lên dâng hương.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, hỏi Lâm Vĩnh Xương chỗ thi thể Lý Hiếu Cường, trả lời là trời nóng, đã đưa vào ngăn lạnh, sau đó nói cho hắn, hôm nay là bảy ngày của Lý Hiếu Cường, dựa theo tập tục địa phương, hôm nay sẽ ở chỗ này tổ chức một cái nghi thức cáo biệt di thể đơn giản, sau đó mấy người bạn tốt lúc còn sống của anh ta buổi tối lại ở chỗ này thủ linh.
Lẽ ra, phương Bắc là có thói quen ở nhà tang lễ thủ linh cho người thân, nhưng miền nam không có, nhưng bởi vì Lý Hiếu Cường là trẻ mồ côi, không có người thân, cho nên cũng chỉ có thể đem linh đường bố trí ở nhà tang lễ.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ lưu lại tham gia.
“Đúng rồi.” Diệp Thiếu Dương nhớ tới một vấn đề, nói: “Lý Hiếu Cường chết dữ, thi thể cậu ta có phải đang tiếp nhận cảnh sát khám nghiêm thi thể hay không, khi nào có thể hoả táng?”
Bạn học nữ đáp: “Khám nghiệm thi thể vài ngày trước đã hoàn thành, hôm nay là bảy ngày của anh ấy, bọn tôi chính là muốn chờ hôm nay cử hành nghi thức cáo biệt di thể, thủ linh một đêm, buổi sáng ngày mai hoả táng.”
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua ba cái bàn thờ trước linh đường, nói: “Chỗ táo và chuối này không thể dùng, ai bỏ chút sức, đi mua ba quả trứng gà, ba cái bánh bao bột mì, ba quả ngân hạnh.”
Bạn học nữ kia không hiểu, hỏi: “Vì sao không thể dùng táo và chuối tiêu? Tôi thấy đồ thờ nhà người ta đều là những thứ này mà.”
“Đó là tử vong tự nhiên, hồn phách không có lệ khí, thờ cái gì cũng không sao cả. Lý Hiếu Cường chết dữ, trứng gà, bánh bao, bạch quả tản mát ra mùi thơm, sẽ làm quỷ hồn rất thích, mới dễ dàng hấp dẫn hắn chú ý, để cho hắn hồi hồn đêm không quấy phá.”
Nghe hắn nói xong một đoạn lời này, bạn học ở đây đều ném đến ánh mắt kinh ngạc.