“Anh là... Thầy tướng số, không không, là âm dương sư gì đó à?” Bạn học nữ đó nhìn hắn, lẩm bẩm.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Biết một chút tập tục truyền thống.”
Bạn học nữ kia túm chặt cánh tay hắn, có chút kích động nói: “Vậy anh đến vừa lúc, vốn Tiểu Cường là đột tử, ừm, anh biết đó, có rất nhiều lời đồn đáng sợ, người nghe sợ, đợi lúc chào di thể, anh có thể tới chủ trì một chút hay không, miễn cho... Anh hiểu mà.”
“Ừm, không có vấn đề.”
Những người này và Lý Hiếu Cường quan hệ chỉ là bạn học bèo nước gặp nhau, còn có thể nghiêm túc xử lý hậu sự cho hắn như thế, một điểm này, khiến Diệp Thiếu Dương rất cảm động, cho nên bản thân cũng nguyện ý tận một chút sức nho nhỏ, đem kẻ đáng thương này tiễn bước. Hơn nữa... Linh đường cùng di ảnh này cho hắn cảm giác có một tia không thích hợp, tựa như sẽ xảy ra cái gì, hắn có chút không yên tâm để đám sinh viên này tự mình canh giữ ở đây.
Bạn học nữ kia sai một bạn học nam đi ra ngoài mua ba món đồ Diệp Thiếu Dương nói, thừa thời gian này, Diệp Thiếu Dương đi ra khỏi linh đường, đến bên ngoài vòng vòng, lấy ra la bàn âm dương, gạt hai cái, nhìn về phía kim đồng hồ trong đó, quả nhiên, kim đồng hồ không ngừng xoay tròn, nói rõ nơi này chỗ nào cũng có âm khí.
Nhưng vậy là bình thường, nơi hoả táng mỗi ngày đốt nhiều người như vậy, khẳng định âm khí tràn ngập, nhưng bởi vì địa vực trống trải, không phong bế, âm khí sẽ không quá nồng đậm, cho nên sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với người sống nơi này, nhưng lại có thể quấy nhiễu một ít pháp khí phán đoán, nếu có tà vật lui tới, rất khó phát hiện, cho nên pháp sư đều không thích nơi hoả táng, nhất là buổi tối, ở chỗ này bị quỷ yêu đánh lén, cũng tìm không thấy đối phương nấp ở đâu.
Diệp Thiếu Dương ở nhà tang lễ vòng vo một hồi, nhận được điện thoại Tạ Vũ Tình gọi tới, tỏ vẻ sự tình đã xử lý xong, hỏi hắn ở vị trí nào, Diệp Thiếu Dương nói tình huống của mình sau khi cô rời đi, Tạ Vũ Tình nghe xong nói: “Khéo quá rồi, vừa lúc chị muốn gọi cậu cùng đi khám nghiệm tử thi, cậu ở đó chờ đi, chị đi tìm cậu.”
Nửa giờ sau, một chiếc xe cảnh sát chạy vào nhà tang lễ, sau khi đỗ lại, Tạ Vũ Tình cùng một nam nhân trung niên mặc cảnh phục cùng nhau xuống xe.
“Đây là Lưu Ngân Thủy Lưu cảnh quan của cục công an Cương Thành, cũng là người phụ trách vụ án này, tương lai sẽ là ba người chúng ta hợp tác.”
“Chào cậu, Diệp tiên sinh.” Lưu Ngân Thủy rất lễ phép vươn tay tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Lúc bắt tay, Diệp Thiếu Dương đánh giá vị cảnh quan này một cái, ngũ quan đoan chính, thiên đình no đủ mà không lồi, cằm tròn mà không nhọn, nhân trung hiện bóng, mắt dâng cao mũi thẳng miệng thuyền úp, là người chính khí, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, nói rõ tính cách có chút ngạo mạn.
“Diệp tiên sinh, tình huống của cậu, Tạ cảnh quan trên đường đã nói hết với tôi.” Lưu Ngân Thủy mỉm cười nói, trong khách sáo mang theo một tia khinh miệt, “Tôi từ trước tới giờ không có qua lại với những người làm nghề này như cậu, nhưng vụ án này quả thật có chút đáng ngờ, bằng không... Chúng ta đi xem thi thể trước? Tôi muốn nghe xem sự giải thích của cậu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, Lưu Ngân Thủy đề nghị hợp ý tứ của hắn.
Lập tức ba người cùng nhau tới kho lạnh của nhà tang lễ, ở dưới sự trợ giúp của nhân viên đã tìm được thi thể Lý Hiếu Cường, từ trong tủ lạnh rút ra, bày ở trên một cái giường sắt có thể di động.
Trên thân thi thể phủ một cái túi thi cốt màu bạc xám.
Lưu Ngân Thủy kéo ra khóa kéo trên túi đựng xác, bên trong là một thi thể đóng băng, mặc áo thun cùng quần đùi, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, giống với người trên ảnh chụp, là Lý Hiếu Cường.
“Tình huống người chết, nghĩ hẳn Diệp tiên sinh cũng nghe nói đôi chút rồi, tôi nói sơ qua một lần nữa, chúng tôi trải qua tra xét hiện trường, có đủ căn cứ chứng cứ cho thấy, cậu ta là trượt chân rơi xuống nước mà chết, một điểm này, chúng tôi đối với thời điểm tiến hành giải phẫu phần phổi của thi thể cũng đã xác định, nhưng có hai vấn đề, chúng tôi mãi không làm rõ được, cậu ta rõ ràng là chết ở trong cái rãnh nước đen kia, nơi thi thể bị phát hiện, lại là ngoài cửa Lệ Phân viên.
Một xác chết, là lên bờ thế nào, sau đó di động xa mấy chục mét? Nếu là con người làm, chúng tôi không nghĩ ra vì sao sẽ có người làm như vậy, hơn nữa hiện trường cũng chưa phát hiện dấu vết khả nghi...
Lại nói về điểm đáng ngờ thứ hai, điểm đáng ngờ này thì càng không thể tưởng tượng.” Trên mặt Lưu Ngân Thủy xuất hiện biểu cảm khá cổ quái, chỉ vào thi thể nói: “Thi thể này từng bị ngâm nước, có đặc thù phù thũng, nhưng... Chúng tôi sau khi giải phẫu, thông qua trình độ héo rút của cơ bắp trong cơ thể cậu ta, còn có tình huống nội tạng suy kiệt để suy đoán, thời gian tử vong thực tế của cậu ta, hẳn là ít nhất trước một tuần lúc bọn tôi phát hiện cậu ta...”
Chuyện này Tạ Vũ Tình cũng là lần đầu tiên nghe nói, cả kinh ngây ra mở to hai mắt nhìn, hướng thi thể trên giường sắt nhìn lại, thất thanh nói: “Điều này sao có thể!”
Lưu Ngân Thủy bất đắc dĩ cười khổ nói, “Tôi cũng biết không có khả năng, nhưng... Đây quả thực chính là kết quả khám nghiệm thi thể, nhưng sự thật là, ngay tại buổi tối một ngày đầu trước khi cậu ta chết, còn có không chỉ một người từng thấy cậu ta, chẳng lẽ nói lúc ấy cậu ta là một thi thể có thể đi hay sao?”
Mắt Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể Lý Hiếu Cường, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Không biết Lưu cảnh quan có ý kiến gì không?”
Lưu Ngân Thủy nói: “Chuyện này, khoa học không có cách nào giải thích, nhưng tôi vẫn tin tưởng khoa học có thể giải thích, chỉ là tôi chưa tìm được mà thôi, dù sao tôi không tin điều mê tín.”
Trước mặt Diệp Thiếu Dương nói như vậy, thế này có chút ý tứ khiêu khích cùng miệt thị. Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Lưu cảnh quan ông —— “
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, không để cho cô nói tiếp, thuận miệng hỏi Lưu Ngân Thủy: “Lưu cảnh quan từng gặp quỷ chưa?”
Lưu Ngân Thủy cười nhẹ, “Trên đời này vốn không có quỷ, đi đâu mà gặp?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ông chưa từng gặp, cho nên liền cảm thấy không có? Tín hiệu vô tuyến, ông không nhìn thấy, chẳng lẽ cũng không có?”
Lưu Ngân Thủy lắc đầu nói: “Những chuyện này không giống nhau.”
“Cái này là một chuyện, quỷ hồn vốn cũng là một loại tinh thần thể mà thôi.” Diệp Thiếu Dương đưa tay đến trên người Lý Hiếu Cường sờ soạng, phát hiện đông lạnh không tính là cứng rắn, ít nhất các khớp cánh tay dùng sức còn có thể di động, vì thế phân biệt đem hai cánh tay nâng lên, kiểm tra một lần, nói: “Tôi có thể chịu trách nhiệm khi nói cho ông, cậu ta là tự mình bò đến trên bờ.”
Không đợi Lưu Ngân Thủy mở miệng, Diệp Thiếu Dương lại đem một cánh tay của Lý Hiếu Cường nâng lên, đem lòng bàn tay cùng phía dưới cổ tay cho ông ta xem, bên trên có không ít vết trầy màu đỏ.
Lưu Ngân Thủy nói: “Tôi biết cậu muốn nói cái gì, những vết thương này quả thật là mài ra, nhưng là có khả năng là sau khi cậu ta chết, có người lôi thi thể cậu ta để lại dấu vết.”
Diệp Thiếu Dương khẽ cười, đem tay kia của thi thể cũng nâng lên, phía dưới cũng có vết thương tương tự, vì thế nói: “Kéo thi thể, sẽ khéo như vậy đem hai cánh tay làm ra vết thương giống nhau? Đây là lấy bàn tay cùng khửu tay bò sát ở trên mặt đất, ép ra dấu vết, vết ép không lớn, nhưng vì người đã chết, cho nên không phục hồi như cũ.”