Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 631: Chương 631: Chương 631: Có thêm một người 2




Diệp Thiếu Dương thấy giọng cô ngập ngừng, tựa như muốn nói cái gì, vượt ở trước cô nói: “Đừng nói gì trên đời có phải thực có quỷ vân vân hay không, tôi rất chịu trách nhiệm nói với cô, tôi là pháp sư bắt quỷ, tôi có thể xác định, kẻ này nhất định là quỷ quái.”

An Tiểu Thiển tóm chặt tay hắn, run bần bật nói: “Vậy anh mau bắt lấy nó đi!”

“Nào có đơn giản như vậy, vừa rồi gió âm thổi tới, trút gió âm vào, hơn nữa trong phòng khắp nơi đều là thi khí, tôi không có cách nào phán đoán ra ngọn nguồn tà khí, Thiên Thông Nhãn của tôi ở buổi tối... Thôi, nói cô cũng không biết, tóm lại tôi bây giờ cũng không có cách nào loáng cái phán đoán ra người nào là quỷ quái. Tôi tuy có thủ đoạn kiểm tra đo lường khác có thể dùng, nhưng như vậy sẽ rút dây động rừng, nó một khi biết thân phận bị lộ, nhỡ đâu đả thương người mà nói, tôi lo lắng không kịp ngăn cản, cũng không thể mạo hiểm.”

Diệp Thiếu Dương tiến một bước giải thích với cô, bây giờ trừ bản thân cô cùng bản thân Lâm Vĩnh Xương, sáu người còn lại đều có khả năng, lực chú ý của mình cũng bị phân tán ra, nhỡ đâu con quỷ quái kia động thủ đối với người bên cạnh, mình sợ không kịp ngăn cản.

Vốn, nếu là trời sáng hoặc là ánh sáng đầy đủ mà nói, mình chỉ cần lần lượt đi nhìn con ngươi của bọn họ, là có thể tìm ra quỷ quái, nhưng trước mắt ánh sáng quá mờ, ánh lửa lập lòe, toàn bộ mọi người sắc mặt cùng hào quang của con ngươi nhìn qua đều không sai biệt lắm, căn bản không dễ phán đoán.

Đối mặt loại tình huống này, thân là thiên sư, hắn nhất thời cũng không có biện pháp nào hay.

“Cho nên, tôi mới bảo cô qua đây, để cô hồi tưởng kỹ lại một chút, trong những người này, có ai luôn có mặt, tôi chỉ biết Lâm Vĩnh Xương, người khác đều không quen biết, cũng không nhớ được.” Chuyện này nhìn qua đơn giản, chỉ là nhớ gương mặt vài người mà thôi, nhưng trước đó Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này, hơn nữa vốn không quen những người này, cho nên rốt cuộc ai đi ai ở, căn bản là không biết.

An Tiểu Thiển nhíu mày, xa xa nhìn nhìn mấy người kia, lẩm bẩm: “Tôi cũng... Không nhớ được, ban ngày mọi người đều có mặt, buổi tối bọn họ cùng nhau đi, tôi... Tôi chỉ biết Tiểu Vũ luôn đi theo tôi, người khác... Thật sự chưa chú ý, vậy phải làm sao bây giờ.”

“Phải nghĩ cách đem nó tìm ra!” Diệp Thiếu Dương nhìn mấy người bên kia, đột nhiên trong đầu hiện lên một ánh sáng, nói, “Tôi có cách rồi!” Quay đầu nói với An Tiểu Thiển, “Số điện thoại của mấy người này cô đều có phải không, cô dùng di động của tôi gọi điện thoại cho bọn họ, quỷ quái có thể biến ảo hình người, nhưng chung quy không thể biến ra một cái di động ở trên người, trên người ai không có di động vang, kẻ đó chính là giả!”

An Tiểu Thiển gật gật đầu, luống cuống tay chân lấy ra di động, xem xét danh bạ điện thoại.

Trước cho Diệp Thiếu Dương một dãy số, thấp giọng nói: “Là người mặc đồ màu lam kia.”

“Cô đừng gọi, để tôi, miễn cho bọn họ qua đây hỏi cô.” Diệp Thiếu Dương dùng di động của mình gọi qua, đợi một hồi, tiếng chuông di động vang lên ở trong phòng, cô nương mặc đồ màu lam kia đem di động từ trong túi tiền lấy ra, kết quả điện thoại đã cúp.

Em gái nhìn di động, nói: “Số ở Thạch Thành, ai vậy nha?”

Diệp Thiếu Dương lại dựa theo dãy số thứ hai An Tiểu Thiển cung cấp gọi tới, di động trên người một nam sinh tóc ngắn vang lên. Diệp Thiếu Dương lại cúp, gọi người thứ ba...

Ở lúc hắn gọi điện thoại, An Tiểu Thiển ở ngay bên cạnh khẩn trương nhìn, sợ di động không vang, kết quả di động của người thứ tư thật đúng là không vang.

“Tắt máy rồi.” Diệp Thiếu Dương nói.

An Tiểu Thiển hít khí lạnh, hướng nam sinh đó nhìn qua, dùng giọng mũi nói: “Sẽ không là Tiểu Hải chứ!”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, di động tắt máy, thật ra cũng có khả năng khác, tính số người một chút rồi nói: “Trừ Lâm Vĩnh Xương, cô, còn em gái cô nói kia nữa, bây giờ gọi điện thoại ba người, một người không thông, cộng thêm hai người khác, quỷ quái khẳng định ở trong ba người này, nếu hai người sau đều gọi được, vậy nhất định chính là kẻ này.”

An Tiểu Thiển gật gật đầu, trong lòng có một loại cảm giác đang tiến hành trò chơi nào đó, ánh mắt không chớp lấy một cái nhìn ba đối tượng khả nghi kia, ba người này đều đang cúi đầu hoá vàng mã, ánh sáng âm u thấy không rõ mặt bọn họ. Trong lòng An Tiểu Thiển rất sợ hãi, rất khẩn trương, nhưng cũng mang theo sự chờ mong nào đó, cô muốn biết, rốt cuộc trong ba người này người nào mới là quỷ quái?

Diệp Thiếu Dương dựa theo dãy số cô cho, lại gọi qua, thông.

Hai người dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn nhau một cái, quỷ quái, nằm trong Tiểu Hải kia cùng một người cuối cùng!

An Tiểu Thiển tìm ra dãy số người nọ cuối cùng, tên là Lâm Tập, thời điểm Diệp Thiếu Dương quay số điện thoại, cửa chính lại vang lên tiếng đập cửa, “Này, tôi đến đưa bóng đèn!”

“Đến đây!” Khéo là vị trí Lâm Tập này ngồi cách cửa gần nhất, đứng dậy, đi về phía cẳ phòng.

Không xong! Ai con bà nó khi nào không đến, lại đến lúc này!

Tuyệt không thể để cho Lâm Tập mở cửa!

Diệp Thiếu Dương bước dài một cái nhảy đến phía sau cửa, đối mặt Lâm Tập khoát tay áo, nói: “Bây giờ không thể mở cửa, chờ một chút.”

Lâm Tập đối mặt hắn, chậu than và án nến trường sinh đều ở phía sau hắn, mặt vừa lúc che bóng, cho nên Diệp Thiếu Dương chỉ nhìn thấy đại khái hình dáng của khuôn mặt, không thể thông qua ánh mắt vân vân phán đoán thân phận của hắn, cũng may số di động đã nhập xong, sau khi gọi, Diệp Thiếu Dương đem di động đưa đến bên tai, nghe thấy vang lên tiếng “Đô...”.

Điện thoại thông, nhưng trên người vị trước mặt này, lại chưa vang lên tiếng chuông di động.

Chẳng lẽ có trễ, hay là hắn chỉnh chế độ rung? Suy nghĩ này mới vừa xuất hiện ở trong đầu, điện thoại đột nhiên bị người ta tiếp, trong ống nghe truyền đến thanh âm lười biếng của một nam sinh: “Ai thế?”

Diệp Thiếu Dương ngừng một giây, che miệng, dùng thanh âm thấp nhất hướng di động nói: “Lâm Tập?”

“Là tôi đây, anh là ai vậy, có phải Đại Tam hay không thế, tôi nói với anh rồi, Tiểu Lệ hôm nay không tới, anh đừng hiểu lầm...”

Tiểu Lệ? Lượng tin tức thật lớn nha, Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, buông di động, đối mặt nam sinh đứng ở trước mặt nói: “Lâm Tập?”

“Là tôi, vì sao không cho tôi mở cửa?”

Diệp Thiếu Dương không đáp, hỏi: “Di động của cậu đâu?”

Lâm Tập ngẩn ra, sờ sờ túi trên người, nói: “Ồ, không thấy di động, anh có biết ở đâu?”

“Ở chỗ tôi.” Diệp Thiếu Dương đem tay thò đến trong đai lưng, tạo thế đi móc đồ, hướng hắn đi tới, đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận thanh âm then cửa hoạt động, tiếp theo, cửa bị đẩy ra! Một thanh âm vang lên: “Các cậu sao không ra ngoài cửa, bên ngoài mưa to như vậy, ướt chết tôi rồi!”

Một trận gió thổi lên, nháy mắt thổi tắt mấy ngọn nến, ở một khắc cuối cùng trước mắt sắp lâm vào tối đen, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy thân thể “Lâm Tập” đột nhiên hướng bên trái bắn đi, trong tình thế cấp bách đem một nắm đậu đồng quăng ra.

Một giây tiếp theo, trước mắt lâm vào tối đen, Diệp Thiếu Dương nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, cùng với tiếng ‘Xèo xèo’ vang lên, Diệp Thiếu Dương nghe tiếng biết vị trí, Câu Hồn Tác lập tức quét ngang qua, kết quả trượt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.