Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 632: Chương 632: Chương 632: Dế trũi




Diệp Thiếu Dương sờ soạng hướng phía chậu lửa sải một bước dài, lấy ra một lá bùa, niệm một đạo Địa Hỏa Chú, phù chú lập tức sáng lên.

Địa hỏa chính là âm hỏa, gặp được gió âm từ ngoài cửa thổi, không những chẳng tắt, ngược lại càng sáng lên.

Diệp Thiếu Dương búng ngón tay, đem Địa Hỏa Phù bắn đến trên giấy tiền cách đó không xa đặt thành đống ở trên mặt đất, vù một cái cháy lên, chiếu sáng căn phòng.

Diệp Thiếu Dương sờ soạng hơ lửa bồn phương hướng khóa nhất đi nhanh, xuất ra một đạo lá bùa, niệm một đạo Địa Hỏa Chú, phù chú lập tức lượng hẳn lên.

Địa hỏa chính là âm hỏa, gặp được từ ngoài cửa thổi lên âm phong, nếu không bất diệt, ngược lại dũ phát sáng ngời hẳn lên.

Diệp Thiếu Dương ngón tay bắn ra, đem Địa Hỏa Phù đạn đến cách đó không xa ở trên đất mã thành đôi giấy bản thượng, đằng một chút nhiên thiêu hẳn lên, chiếu sáng phòng.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, “Lâm Tập” dang đôi tay, đang từ nơi không xa chậm rãi đi tới, trên mặt bị đậu đồng đánh ra vô số lỗ nhỏ, ‘Xèo xèo’ toát khói đen, từ xa nhìn lại như là mặt rỗ, nhưng ghê tởm hơn nhiều.

“Vừa rồi không nhân cơ hội đào tẩu sao ngươi.” Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, “Không chạy ngươi sẽ không chạy được nữa.”

“Xen vào việc của người khác!” Lâm Tập tức giận hừ một tiếng, hướng Diệp Thiếu Dương lao tới.

Diệp Thiếu Dương bước lướt một cái, thân thể đan xen qua, từ trong đai lưng rút ra Thái Ất Phất Trần, từ trên mặt Lâm Tập nhẹ nhàng đảo qua, lại giống như bàn ủi, ở trong tiếng kêu gào thê thảm như giết heo của Lâm Tập đem một khối da mặt xé xuống.

“Ô ô...” Toàn thân Lâm Tập run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, lăn đến một bên.

Diệp Thiếu Dương chưa truy kích, mà là lớn tiếng ra lệnh các sinh viên kia đứng ở góc tường phía sau mình, để phòng bất trắc.

Lâm Tập cuối cùng giãy dụa đứng dậy, hai tay bụm mặt, dùng sức xé rách.

“Lâm Tập!” Còn có nam sinh không biết đã xảy ra chuyện gì, ý đồ tiến lên xem xét hắn là bị làm sao, bị Diệp Thiếu Dương ngăn lại.

“Lâm Tập thật sự căn bản không ở đây, đây là một con tinh quái, biến hóa thành bộ dáng cậu ta mà thôi.”

“Ngươi yêu ngôn hoặc chúng!” Nam sinh đó lớn tiếng mắng, ý đồ tiến lên lý luận với hắn, bị đám người Lâm Vĩnh Xương giữ chặt, còn không phục, muốn mắng Diệp Thiếu Dương, kết quả miệng mở ra, lại dám không mắng ra, hai mắt nhìn chằm chằm đối diện Diệp Thiếu Dương—— như là vì hiện trường phản bác hắn, hai tay Lâm Tập cầm lấy mặt mình, không ngừng xé da thịt xuống, đem một khuôn mặt đang yên đang lành xé máu tươi chảy ròng ròng.

Toàn bộ mọi người ở đây đều bị một màn thảm thiết này dọa ngây người, có nữ sinh sợ tới mức lui ở trong góc tường, không ngừng thét chói tai, nhưng điều càng khủng bố hơn còn ở phía sau: Đầu Lâm Tập bị xé nát một tầng da thịt, giống như sáp nến hòa tan, nháy mắt tan rã, đầu lâu ‘Rắc’ một tiếng vỡ ra, phun ra một làn huyết tương, sau đó, đầu một quái vật từ xoang đầu chui ra.

Máu tươi đầm đìa, giống như xương sống bỏ đi da thịt, đoạn trước mọc một đôi xúc tu như xẻng sắt, mở to một đôi mắt tròn xoe, oán hận nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.

Đây là... Dế trũi?

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, quan sát một hồi, xác định quái vật trước mắt này chính là một loại côn trùng bay bình thường sinh hoạt trong lòng đất, toàn thân dơ bẩn: dế trũi.

Tất cả sinh linh đều có thể thành tinh, cái này cũng không kỳ quái, hơn nữa dế trũi trời sinh thích ăn thịt thối, nuốt thi khí, sau khi thành tinh, nhắm chừng càng thêm tham lam. Diệp Thiếu Dương hoài nghi, con dế trũi tinh này đại khái là bị thi khí của Lý Hiếu Cường đưa tới, nhưng biết có hắn một pháp sư tồn tại, không dám xông thẳng, cho nên mới theo đuôi Lâm Tập xuống núi, hít một ngụm dương khí của hắn, biến hóa thành bộ dáng của hắn, nửa đêm mò đến...

Con dế trũi tinh này có thể hóa thân thành người, cũng có chút tu vi, nếu trong tay không có thiên địch của nó—— máu Nộ Tình Kê mà nói, pháp sư bình thường tuyệt đối không dám cứng rắn đấu với nó, nhưng, chỉ cần nó hiện ra chân thân, mặt đối mặt chiến đấu, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, nó không có bất cứ uy hiếp gì.

Lập tức cũng không nhiều lời, phi thân tiến lên, lại lần nữa tế ra Thái Ất Phất Trần, quét về phía dế trũi tinh.

Dế trũi tinh mở ra xúc tu, ý đồ ngăn cản, Thái Ất Phất Trần lập tức thuận thế mà lên, đem đầu nó quấn chặt.

“A...” Dế trũi tinh không cam lòng bị trói, hai xúc tu dùng sức xé rách lông phất trần, tạm thời chống cự lại linh lực, miệng mở ra, phun ra một chất lỏng màu xanh lục, Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, rơi xuống đất, lập tức toát ra một làn khói trắng có tính ăn mòn.

“Coi như có chút bản lãnh, nhưng ngươi dám đến đây thể hiện, đó là nghĩ sai rồi.” Hai tay Diệp Thiếu Dương vỗ bàn tay, biến ảo hình dạng tay, chỉ thấy lông Thái Ất Phất Trần đột nhiên tách ra, hướng cái đầu dế trũi tinh bọc chặt hơn nữa, hướng trong đôi mắt cùng miệng nó chui vào.

“Kẽo kẹt...” Theo lông phất trần không ngừng chui vào, cái đầu dế trũi tinh bị vặn da tróc thịt bong, nước xanh lục giàn giụa.

Diệp Thiếu Dương rút ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, đi đến trước mặt nó, tính nhắm ngay thiên linh cái của nó đâm xuống, không đợi động thủ, dế trũi tinh từ bỏ mọi sự phản kháng, nằm úp sấp ở trên mặt đất, đối mặt Diệp Thiếu Dương không ngừng dập đầu, biểu đạt ý tứ đầu hàng, hơn nữa vươn một cái xúc tu, ở trên đất dùng sức dập đầu ba cái.

Diệp Thiếu Dương biết ý tứ nó là muốn nhận chủ, tạm thời thu hồi Diệt Linh Đinh, rút ra một lá Thí Oan Phù, dán trên đầu dế trũi tinh, máu màu xanh lục từng chút một thẩm thấu linh phù, lại ngưng tụ thành một mảng khí đen dày đặc.

“Không chỉ từng giết người, còn không chỉ một người, ai cho ngươi dũng khí xin ta tha thứ?” Nói xong, Diệp Thiếu Dương đem Diệt Linh Đinh cắm vào thiên linh cái dế trũi tinh, một làn máu xanh lục phun ra, thân thể nó nhanh chóng hoá lỏng héo rút, bay ra vô số tinh phách, xuyên qua cửa mà đi.

Diệp Thiếu Dương vẽ một lá Địa Hỏa Phù, để ở trên thân thể dế trũi tinh, dùng âm hỏa đem nó đốt thành tro, triệt để biến mất.

Thở phào một cái, Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn lại, mấy sinh viên kia lui ở góc tường, chẳng phân biệt nam nữ, gắt gao dựa hết vào cùng một chỗ, dùng một loại ánh mắt khó có thể tin đánh giá mình.

Có nữ sinh còn khẽ khóc.

Nhân viên công tác tiến đến đổi đèn kia cũng cùng các sinh viên ở cùng một chỗ, mọi người đều bảo trì loại bộ dáng dại ra này, hơn nữa hồi lâu chưa có phản ứng.

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một bó ngưng thần hương, điểm hỏa sau đó cắm ở trong lư hương, ngưng thần hương này là vài loại dược vật định thần luyện hóa với nhau, sau khi thiêu đốt bị người ta hút vào, có công hiệu ngưng thần định hồn.

Đám người này lần đầu tiên nhìn thấy tinh quái, Diệp Thiếu Dương cũng lo lắng đem bọn họ dọa xảy ra việc gì.

Một lát sau, cảm xúc của mọi người dần dần ổn định, An Tiểu Thiển đại biểu mọi người sợ hãi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Bây giờ không có việc gì nữa chứ?”

“Không có việc gì, yên tâm đi.”

Ở dưới sự khuyên bảo của An Tiểu Thiển, đoàn người lúc này mới từ góc tường đi ra.

“Vừa rồi, đó là cái gì vậy?” An Tiểu Thiển tới bên người Diệp Thiếu Dương, hỏi.

“Mấy người không nên hỏi nhiều như vậy, những thứ này không phải thứ mấy người nên biết, dù sao không có việc gì là được rồi.” Diệp Thiếu Dương tới trước chậu than, muốn đốt thêm chút giấy, dùng lửa trừ hết yêu khí trong cơ thể dế trũi tinh sau khi chết tản mát ra, An Tiểu Thiển và Lâm Vĩnh Xương cũng chạy đến bên người hắn hoá vàng mã.

“Trời ạ!” An Tiểu Thiển đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.

Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt cô nhìn, nhất thời toàn thân căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.