Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 633: Chương 633: Chương 633: Lò đốt xác 1




Băng quan đã mở nắp, thi thể Lý Hiếu Cường bên trong không thấy nữa!

Diệp Thiếu Dương ngây ra vài giây, nghĩ đến thi thể nhất định là thừa dịp trước đó đèn tắt, khi mình tập trung chú ý đối phó dế trũi tinh đào tẩu, thi thể đương nhiên không thể chạy, cho nên, thi thể nhất định là đã xảy ra dị biến nào đó!

Cái khác tạm không cân nhắc, ít nhất đem nó tìm ra trước.

Diệp Thiếu Dương dùng mũi chân đem một bó tiền giấy đá đến trong chậu than, để lửa cháy lên, nương ánh sáng hướng bốn phía nhìn lại.

Phòng rất trống trải, liếc một cái có thể nhìn thấy, thi thể đã không ở trong phòng.

Lúc này, người còn lại cũng đều phát hiện tình huống, tình huống vốn bình ổn xuống lại lần nữa kích động hẳn lên.

“Cương thi cũng không ở đây, sợ cái gì.” Diệp Thiếu Dương an ủi một câu, tới trước băng quan, nhìn thấy ở một bên của quan tài có thi thủy dinh dính, kéo dài mãi đến trên sàn, theo góc tường kéo dài mãi đến ngoài phòng.

Đã có thi thủy tồn tại, vậy thì dễ xử lý.

Diệp Thiếu Dương đuổi theo dấu vết thi thủy, lao ra khỏi đại sảnh, tới bên ngoài, nhất thời dại ra: tuy mưa đã tạnh, nhưng trên mặt đất nước đọng lan tràn, dấu vết một vũng thi thủy nhợt nhạt kia hội tụ vào trong làn nước, hoàn toàn nhìn không ra.

“Móa!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, đột nhiên nghĩ đến, thi thể kia đào tẩu không lâu, thi thủy nhất định có thứ còn sót lại, không có khả năng nhanh như vậy hoàn toàn hòa tan ở trong nước, vì thế lấy ra một lá linh phù, vẽ vài nét bút, hình thành một tờ Thái Nhất Sinh Thủy Phù, chấm chút thi thủy, sau đó đặt ở trong nước mưa, cắt qua ngón giữa, nhỏ lên một giọt máu, miệng niệm chú: “Thiên địa vô cực, thái nhất sinh thủy, cấp cấp như luật lệnh!”

Buông tay, linh phù trượt ra trong làn nước.

Thái Nhất Sinh Thủy Phù, chỉ cần có mục tiêu, mặc kệ là sinh hồn người sống hay là thi khí cương thi, đều có thể truy tung.

Diệp Thiếu Dương triển khai bộ pháp, theo Thái Nhất Sinh Thủy Phù bắt đầu chạy vội, chỉ lo nhìn chăm chú vào linh phù, đối với hai hàng kiến trúc cũng không nhìn nhiều, theo tới trước một dãy phòng ốc, linh phù dừng lại không tiến lên nữa. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, là hai cánh cửa sắt mở ra, bên trên lắp một tấm biển kim loại, viết ba chữ “Phòng đốt xác”.

Lại nhìn cửa sổ thông hơi bên trên, có một khối thủy tinh vỡ vụn, trên mảnh vụn thủy tinh treo một ít thịt nát cùng quần áo, bên cạnh còn có một chút dịch sền sệt màu vàng.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, cho dù không có Thái Nhất Sinh Thủy Phù dẫn đường, mình cũng nên nghĩ đến nơi này: trong phòng đốt xác mỗi ngày đốt thi thể, thi khí tồn đọng lại, đừng nói là một thi thể còn chưa hoàn toàn cương thi hóa, loại địa phương này cho dù là một thi vương vào cũng rất khó bị phát hiện.

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, cái này nói rõ thứ kia nhập vào trên thi thể Lý Hiếu Cường còn có chút linh trí, biết loại tình huống này, tìm một chỗ nấp đi, so với chạy trốn càng dễ dàng tránh được một kiếp nạn hơn, nhưng nó khẳng định không nghĩ tới, mình có pháp lực như vậy, có thể thi triển ra Thái Nhất Sinh Thủy Phù.

Ngẩng đầu nhìn chỗ hổng trên cửa sổ thông hơi, nhất là những mảnh vụn thủy tinh kia, Diệp Thiếu Dương không có chút ý tưởng thử từ nơi này đi vào, tiến lên đẩy đẩy cửa, phát hiện khóa chặt, đứng suy nghĩ một chút, vẽ trước một lá Huyết Tinh Phù dán trên cửa, miễn cho thi thể đào tẩu, sau đó xoay người lui tới đường đi, tính trở về tìm công nhân trực ban kia, tìm hắn đòi chìa khóa mở cửa.

Kết quả đi đến nửa đường, vừa lúc đón đầu được người đó theo chân tường đi hướng bên này, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức đón đầu hỏi: “Đại sư, cậu tìm được thi thể kia rồi?”

Diệp Thiếu Dương chưa trả lời, hỏi ngược lại hắn: “Anh đi làm gì?”

“Tôi muốn về phòng làm việc, gọi điện thoại cho lãnh đạo hỏi một chút làm sao bây giờ.” Người làm công đó vẻ mặt kích động nói, “Xảy ra loại chuyện này, tôi cũng không biết làm sao mới tốt, đại sư, việc này là cậu xử lý, cậu phải hỗ trợ nha.”

“Giúp anh.” Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói, “Tôi giúp anh đem thi thể tìm về, đi thôi.”

“Tìm? Đi đâu tìm?” Công nhân run giọng hỏi.

“Phòng đốt xác, theo tôi cùng đi bắt cương thi!”

Công nhân nghe được câu này, trực tiếp ngã bệt xuống, “Vì sao... Muốn tôi đi?”

“Bởi vì anh có chìa khóa.” Diệp Thiếu Dương cầm lấy cổ áo hắn, chạy bước nhỏ, tới ngoài cửa phòng đốt xác, công nhân run rẩy mở cửa, liền muốn chạy trốn, bị Diệp Thiếu Dương đẩy vào, bảo hắn bật đèn.

Công nhân mò đến công tắc điện trên tường, sau khi ấn xuống không có phản ứng, dùng đèn pin mang theo bên người soi, mới phát hiện dây điện trên đó đã bị đứt, chỗ mặt cắt dính một ít chất lỏng long lanh màu vàng.

Hẳn là bị thi thể làm đứt. Diệp Thiếu Dương vì thế túm lấy áo công nhân, hướng phía trước đẩy một phát, nói: “Kết cấu bên trong tôi không rõ, anh dẫn đường, vừa lúc giúp tôi cầm đèn pin.”

Công nhân còn muốn phản kháng, Diệp Thiếu Dương thoáng cái đóng lại cửa sắt, đi về phía trước hai bước, quay đầu nhìn công nhân dựa lưng vào cửa ngẩn người nói: “Anh có đi hay không, không đi tôi đi vào, chẳng may cương thi tới đây tập kích anh, đừng trách tôi không kịp cứu anh nhé.”

Công nhân vừa nghe lời này, đành phải cứng đầu tới bên người Diệp Thiếu Dương, ở dưới sự chỉ thị của hắn dùng đèn pin soi bốn phía.

Phòng đốt xác cũng là một gian đại sảnh, tổng cộng có ba cái lò đốt xác, giống ba người khổng lồ đứng ở trong đại sảnh, mấy cỗ máy đó ban ngày nổ vang không ngừng lúc này không có một chút tiếng động, trong phòng tĩnh lặng tới mức đủ khiến người ta sụp đổ.

Nơi này khắp nơi tràn ngập thi khí người thường khó có thể phát hiện, không thể sử dụng pháp thuật loại tìm thi, Diệp Thiếu Dương đành phải bảo người làm công giơ đèn pin, tìm qua từng tấc, rất nhanh đi hết cả căn phòng, lại không thấy bóng dáng thi thể.

“Đại khái là chạy rồi, bằng không chúng ta trở về xem máy theo dõi đi.” Công nhân run rẩy nói.

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, phát hiện phòng đốt xác này cũng không có lối ra khác, lắc lắc đầu nói: “Thi thể ở ngay đây.”

“A, ở đâu?” Công nhân khẩn trương nhìn nhìn bốn phía, giọng run rẩy nói: “Không có mà?”

“Thi thể đã không ở bên ngoài, vậy khẳng định là nấp ở đây...” Diệp Thiếu Dương tay chỉ hướng lò đốt xác trước mặt.

Công nhân sửng sốt một chút, cả người run lên. Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng hắn cũng sắp không chống đỡ được rồi, vẽ một lá linh phù, dán sau đầu hắn, bảo hắn đứng ở góc, từ trong tay hắn cầm lấy đèn pin, tới trước lò đốt xác, muốn xuống tay, lại trở nên khó xử, hỏi: “Cái này làm sao mở ra?”

“Phía dưới có cái tay cầm, kéo là mở.” Công nhân nuốt ngụm nước miếng, “Bên cạnh có lỗ nhìn trộm, là dùng để xem trình độ thiêu của thi thể, cậu có thể nhìn một cái, bên trong có hay không...”

Diệp Thiếu Dương ở mặt bên tìm được cái lỗ nhìn trộm kéo dài kia, là một tầng thủy tinh, cầm đèn pin soi vào, có thể nhìn thấy một cái rãnh kim loại tương tự quan tài hình chữ nhật, hiển nhiên chính là chỗ đặt thi thể, bên trong cái gì cũng không có, vì thế đến trước lò đốt xác thứ hai, sau khi nhìn vào bên trong phát hiện cũng không có, như vậy, chỉ còn một cái cuối cùng.

Diệp Thiếu Dương hít một hơi, tới trước lò đốt xác thứ ba, từ lỗ nhìn trộm nhìn vào bên trong, vẫn rỗng tuếch, trong lòng kinh ngạc vạn phần, chẳng lẽ thi thể còn có thể bay hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.