Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 634: Chương 634: Chương 634: Lò đốt xác 2




Diệp Thiếu Dương cúi đầu, nhìn thấy rãnh lấy tro cốt phía dưới là mở ra, bên trên còn có dịch sền sệt, nháy mắt hiểu, thì ra là thừa dịp mình kiểm tra hai lò đốt xác bên cạnh chạy mất rồi!

Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin, đi soi xung quanh, đột nhiên cảm thấy trên tay chợt lạnh, thò đầu nhìn, là một vũng dịch dinh dính màu vàng.

Thi huyết!

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nâng lên đèn pin, soi về phía trần nhà, đúng lúc gặp một bóng đen từ phía trên vồ xuống, bóp chặt cổ hắn, đem hắn húc ngã xuống đất, gầm rú lao lên trên người hắn.

Diệp Thiếu Dương lập tức đá một cước vào trên mặt thi thể, đem nó đá văng ra, lộn ngược về phía sau, lảo đảo đứng dậy, thi thể cũng chưa đuổi theo, mà là tứ chi bám đất, cong thân thể, làm ra tư thế vồ về phía trước, đang tìm cơ hội tiến công.

Đèn pin rơi xuống đất, tuy chưa tụ tiêu, nhưng vẫn miễn cưỡng đem chung quanh chiếu sáng lên, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, quả thật là thi thể của Lý Hiếu Cường: trong đôi mắt đục ngầu lộ ra một sự hung tàn, miệng hơi mở ra, dịch màu vàng theo cằm chảy ra từng chút một, có chút còn treo ở trên răng, làm cho người ta vô luận như thế nào cũng không muốn bị cắn trúng một phát.

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm thi thể, nhìn một hồi, xác định không phải cương thi, mà là bị quỷ hồn chiếm cứ thân thể, mượn xác hoàn hồn!

“A...” Trong cổ họng thi thể phát ra tiếng gầm rú, vây quanh Diệp Thiếu Dương chậm rãi xoay tròn, ý đồ tìm kiếm sơ hở của hắn.

Diệp Thiếu Dương không chút khách khí, rút ra Câu Hồn Tác, lướt qua không gian vụt tới.

Thân thể thi thể kia đột nhiên tăng tốc, né tránh công kích, bổ nhào đến trên mặt hắn.

Diệp Thiếu Dương tay trái bắt pháp quyết, vỗ một chưởng ở trên mặt thi thể, đem nó đẩy ra, Câu Hồn Tác trong tay phải vu hồi quét ngang, thừa dịp thi thể rơi xuống đất, đánh vào trên hai cái chân của nó, đem nó đánh ngã xuống đất, sau đó lập tức ngửa ra sau một cái, ngã vào trên người thi thể, chờ mười ngón tay thi thể chộp tới, đã hướng phía trước lăn lộn tránh đi, tay trái rung lên, đem ống mực đè chuẩn xác ở trên mười ngón tay của thi thể, nhanh chóng thiêu đốt, vài giây sau tạo thành một cái nút thắt pháp thuật.

Lúc này, nửa thân trên của thi thể mới nâng lên, há to mồm cắn tới.

Diệp Thiếu Dương đưa ra hai ngón tay, đem một đồng tiền lớn đúc mẫu xuyên chỉ đỏ ở giữa nhân cơ hội nhét vào trong miệng thi thể, sau đó dán một lá linh phù ở trên mồm nó, đem chỉ đỏ nối với đồng tiền lớn đúc mẫu theo hai bên tai treo đến sau đầu, kéo mãi đến vị trí sau lưng, dùng sức lật, nương khí lực của bản thân thi thể đem nó hất đến phía sau.

Một chân đạp lên lưng, tay phải ném Câu Hồn Tác, lấy ra Diệt Linh Đinh, dùng sức rạch ở trên lưng thi thể, lộ ra một khối da hình vuông, tiếp theo dùng Diệt Linh Đinh ở trên lưng thi thể nhanh chóng cắt ra vài vết thương, thi huyết tràn ra, hình thành một chữ “Hào”.

Hai tay giữ chặt hai bên sợi chỉ đỏ, dọc theo chữ “Hào” bắn một lần, tạo thành nút thắt pháp thuật.

Lúc này, trong cổ thi thể đột nhiên phát ra một chuỗi tiếng xương cốt vỡ vụn “Rắc rắc”, đầu hoàn toàn xoay tới đằng sau, xương lưng ‘Rắc’ một tiếng gãy, ngồi bật dậy, ý đồ cởi bỏ trói buộc.

Diệp Thiếu Dương nhân thể đem đầu thi thể kéo đến trước mặt mình, hai tay cùng lên, ở thiên linh cái của thi thể vị trí hướng xuống dưới sáu tấc, long cốt hướng lên trên hai tấc, sờ đến một cái chỗ lõm xuống, chỗ này tục xưng “hõm chặt đầu”, đao phủ thời cổ chặt đầu đều phải chặt vào nơi này, một đao phong hầu, thân và đầu tạm biệt.

Diệp Thiếu Dương tay trái đè cổ, ngón giữa tay phải cong lại thành phong nhãn, dùng sức đánh ở trên chỗ hõm chặt đầu của thi thể, tay trái cùng lúc đó xé linh phù bịt ở ngoài miệng thi thể.

“A...” Thi thể thét lớn một tiếng, một ngụm thi huyết bắn vọt ra, kéo theo đem đồng tiền lớn đúc mẫu cũng nhổ ra.

Diệp Thiếu Dương mượn thế kéo sợi chỉ đỏ, đem tiền đúc mẫu kéo về trong tay mình, tay trái dán lên, dùng tờ linh phù kia bọc lại, gấp thành hình bát giác, tượng trưng bát cực, sau đó thít chặt sợi chỉ đỏ, ở bên trên thắt nút pháp thuật, sau đó nhẹ nhàng thở ra, đánh xong thu công.

Toàn bộ quá trình hàng phục thi thể theo thuận thế, liền mạch lưu loát, thực tế thời gian xảy ra chỉ mười mấy giây.

Trên thực tế, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, muốn giải quyết thi thể bị mượn xác hoàn hồn này chỉ là chuyện trong nháy mắt, căn bản không cần tốn chút sức nào, hắn sở dĩ triển khai một bộ thủ đoạn phức tạp như vậy, chỉ là vì khống chế con quỷ hồn chiếm cứ thi thể, hắn đã ý thức được quỷ hồn này nhập ở trên thi thể Lý Hiếu Cường tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, cũng cảm giác được mặt hàng này có tu vi không cạn, vì “bắt sống” nó, mới tốn thêm chút công sức.

Tiền đúc mẫu ở trong tay Diệp Thiếu Dương đột nhiên kịch liệt run lên, trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, kẻ này, bị Thiên La Bát Cực Phù vây khốn, định ở trong tiền đúc mẫu, lại còn có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, thật sự không dễ dàng.

“Bây giờ còn giãy dụa, muộn rồi.” Diệp Thiếu Dương đem tiền đúc mẫu cất vào trong túi tiền, tạm thời không đi để ý tới, đem Câu Hồn Tác thu lại, tới góc tường, từ trên người công nhân thân thể tựa vào trên tường, không ngừng co giật kia kéo xuống linh phù, nói: “Không có việc gì rồi, đừng co giật nữa.”

Công nhân đó thả lỏng một hồi, liên tục hỏi Diệp Thiếu Dương vài lần, xác định thật sự không có việc gì, mới thúc giục Diệp Thiếu Dương rời khỏi nơi khủng bố này.

Diệp Thiếu Dương bảo hắn hỗ trợ, đem thi thể Lý Hiếu Cường nâng trở về, miễn cho sau khi trời sáng, có công nhân tới, nhìn thấy một thi thể nằm trên mặt đất, hai tay còn thắt chỉ đỏ, không chừng nghĩ như thế nào. Công nhân kia tuy không muốn tiếp xúc thi thể, nhưng không dám không tuân theo ý tứ của Diệp Thiếu Dương, đành phải đi kiếm một cái giường đặt xác lắp bánh xe, cùng Diệp Thiếu Dương đem thi thể đẩy về đại sảnh tế điện.

Đám bạn học của Lý Hiếu Cường đều còn đó, nhìn thấy thi thể được tìm trở về, mỗi người lại bị dọa cuống quýt cả lên.

Diệp Thiếu Dương bảo công nhân tự mình đẩy xe về, công nhân nào dám đi, liền ngồi xuống trước chậu than, không ngừng lau nước mắt, trong lòng nghẹn khuất muốn chết: mình chỉ là đưa cái bóng đèn tới, nào ngờ được sẽ trải qua một chuỗi sự kiện khủng bố như vậy...

Diệp Thiếu Dương bị mấy sinh viên kia vây quanh, hỏi ngắn hỏi dài, hắn cũng không muốn nói quá nhiều tri thức thần quái với bọn họ, liền lấy cớ đi WC, cùng công nhân kia cùng nhau rời khỏi, trốn tới phòng trực ban.

Hắn bảo công nhân đem cửa đóng lại, đừng quấy rầy mình, sau đó ngồi ở ghế dài, đem đồng tiền dùng Thiên La Bát Cực Phù bọc lại kia nắm ở trong tay, niệm một lần chú ngữ, thần thức tiến vào trong linh phù, ở trong một mảng hư vô, gặp được quỷ hồn bị mình nhốt lại.

Diệp Thiếu Dương giật mình phát hiện, chân thân quỷ hồn này, thế mà lại là một vị binh sĩ mặc khôi giáp, nhìn qua ba mươi mấy tuổi, để bộ râu ngắn, tướng mạo bình thường, khôi giáp trên người hơi sáng bóng, hoàn hảo không thiếu sót gì. Diệp Thiếu Dương cẩn thận phân biệt một chút, cảm thấy khôi giáp này hẳn là làm từ thép ròng, trên đỉnh đầu chỗ chính giữa còn có một túm dây tua màu đỏ.

Mặc khôi giáp thép ròng, hẳn là không phải binh sĩ, mà là một quan quân hạ cấp.

Ở trên thân quỷ hồn quan quân này tản ra sát khí cường đại, tuy bị bắt, nhưng vẫn dùng một loại ánh mắt phẫn nộ nhìn Diệp Thiếu Dương, không chút sợ hãi.

Diệp Thiếu Dương hướng hắn buông buông tay, nói: “Ta biết, ngươi là nguyên thần của đồng giáp thi, ta không biết xác của ngươi ở chỗ nào, nhưng ta biết, ngươi không trở về được nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.