Không có cách nào cả, Tạ Vũ Tình đành phải bảo bác gái quản lý viên điều ra hồ sơ, mỗi người một xấp, phân công nhau tìm đọc.
Lấy tính cách của Tạ Vũ Tình, xem một lúc liền không nhẫn nại nữa, đem tư liệu chất đống hết đến Diệp Thiếu Dương bên này, sau đó đi tìm bác gái nói chuyện, biết được Lý Hiếu Cường có tư cách xem tư liệu, là vì hắn có thân phận cán bộ hội học sinh. Sau đó Tạ Vũ Tình không ngừng truy hỏi, từ các phương diện hỏi thăm tình huống Lý Hiếu Cường, cùng với một số truyền thuyết của trường học.
Một giờ sau, cô trở lại bên người Diệp Thiếu Dương, vỗ bàn một phát, nói: “Này, xem lâu như vậy, nhìn ra cái gì chưa?”
Tay Diệp Thiếu Dương nâng một phần tài liệu, chậm rãi nói:
“Phát hiện thật ra chưa nói tới, nhưng nhân cơ hội tìm hiểu một phen lịch sử của trường học này, thì ra trường học này ở thời kì dân quốc đã có, khi đó tên là Cương Thành đại giảng đường, thời kì kháng Nhật bị bỏ hoang, sau này sau khi lập nước, có thương nhân Đài Loan về nước, đầu tư xây trường học này...”
Tạ Vũ Tình bĩu môi nói: “Cái này còn cần xem tư liệu sao, Cương Thành ai cũng biết nói, hiệu trưởng trước đây của trường học này tên Ngô Nhạc Ý, là nhóm thương nhân đầu tiên quay về đại lục, địa phương phi thường ưu đãi, ở Cương Thành cho dù không phải giàu nhất cũng không sai biệt lắm, vẫn luôn là hiệu trưởng của trường học này, niên đại tám mươi mới từ chức, truyền cho con trai, sau đó con ông ta cũng chết rồi, truyền cho cháu. Ngô Hải Binh vừa rồi tiếp đãi chúng ta, tám phần cũng là người Ngô gia.”
Diệp Thiếu Dương oán giận nói: “Tôi không phải người địa phương, nào biết những điều này, chị cũng không nói sớm.”
“Chuyện như vậy mỗi người đều biết, tôi nào biết hữu dụng đối với cậu.” Tạ Vũ Tình chuyển tới cái ghế dựa, ngồi xuống ở bên người hắn, nói, “Vậy cậu nói tiếp, còn phát hiện tình huống gì.”
“Tôi tra được một tư liệu, em gái đó nói cho tôi biết không sai, phòng giải phẫu số ba kia trước đây ở thời điểm dùng làm phòng học, quả thật từng xảy ra sự kiện tự sát quần thể.” Diệp Thiếu Dương chỉ một phần tư liệu trước mặt, chỉ vào một đoạn văn tự cho Tạ Vũ Tình xem.
“——Mùng mười đầu tháng hai năm 83, đội duy trì trật tự kỷ luật trường ở sân thượng tòa nhà số ba phát hiện một đám nam nữ tụ hội, cảm xúc dị thường, cưỡng chế quay về ký túc xá, buổi sáng hôm sau, thảm án xảy ra, phòng học 408 tòa nhà đó chỉ có số ít mấy người bởi kịp thời cứu giúp, may mắn thoát nạn, sau chính phủ tham gia điều tra, đến nay vẫn là nghi án...”
Tạ Vũ Tình ngơ ngác nhìn đoạn văn tự này, nói: “Năm mươi người tự sát... Trời ạ, chỉ nghĩ một chút, cũng cảm giác được sự khủng bố.” Đem tài liệu cầm lên, liên hệ đoạn văn trên dưới đọc một lần nữa, buồn bực nói: “Sao chỉ một đoạn ngắn thuyết minh này, chỗ khác còn có tài liệu tương quan không?”
“Hết rồi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi cũng buồn bực, chết năm mươi người, ở trong lịch sử trường học nhất định sẽ là một việc lớn, không biết vì sao chỉ một đoạn ngắn này ghi lại...”
Tạ Vũ Tình trầm ngâm nói: “Hơn nữa chuyện này, tôi từ trước tới giờ chưa từng nghe nói, lẽ ra Cương Thành và Thạch Thành gần như vậy, lại là một vòng sinh hoạt, chuyện lớn như vậy, không có khả năng không có ai biết chứ.” Nghĩ nghĩ, nói, “Chỉ có một loại khả năng, trong chuyện này, có nhân tố nào đó không nên công khai, cho nên mới sẽ phong tỏa tin tức...”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, hắn cũng nghĩ tới loại khả năng này, chậm rãi nói: “Có thể là quá thê thảm, hoặc là thật sự không tìm thấy chân tướng, cho nên chỉ có thể xử lý lạnh, lấy loại hoàn cảnh bế tắc của năm đó, hoàn toàn có thể làm tới mức khiến ít người biết nhất, mấy chục năm trôi qua, càng không có bất cứ người nào biết.”
“Ừm, nhưng giống loại vụ án hình sự này, trong cục cảnh sát đều sẽ có ghi lại, tôi bảo Lưu Ngân Thủy tìm tư liệu một chút đi.” Tạ Vũ Tình lập tức lấy ra di động, gọi điện thoại cho Lưu Ngân Thủy, dặn dò sự tình, sau đó hỏi Diệp Thiếu Dương còn phát hiện cái gì.
Diệp Thiếu Dương mở ra một bản bút ký nhỏ, ở bên trên ghi lại chút văn tự, vừa viết vừa nói: “Tôi cuối cùng kết vài cái số liệu, chị nghe, động đất xảy ra là ở năm 78, sau đó rãnh nước đen liền xuất hiện, lại qua ba năm, thời điểm năm 81 tòa nhà số ba xây xong, đưa vào sử dụng... Nhìn thấy trục thời gian này, chị nghĩ đến cái gì?”
Tạ Vũ Tình sửng sốt một lúc, nói: “Ý tứ của cậu, giữa những sự việc này, có sự liên hệ nào đó?”
“Rất có khả năng, dù sao thời gian rất gần, rất khó làm người ta không nghi ngờ.” Diệp Thiếu Dương buông tư liệu trong tay, dụi dụi đôi mắt đang cay xè, khó chịu nói, “Chị cũng thật biết lười biếng, tôi ở đây bận bịu xem tư liệu, chị chạy không thấy bóng người.”
“Chị nào có lười.” Tạ Vũ Tình giải thích, “Chị là tìm hiểu tin tức từ quản lý viên.”
“Ồ, hỏi được cái gì không?”
Tạ Vũ Tình lập tức đem sự kiện thần quái hỏi thăm có liên quan trường học một hơi nói hết ra, Diệp Thiếu Dương nghe xong, cảm thấy manh mối trong đó có ý nghĩa nhất là: thời điểm trước đây, hầu như mỗi một năm, trường học đều sẽ xảy ra sự kiện thần quái, có người trúng tà thậm chí tự sát, nơi xảy ra những việc này, cơ bản đều ở Lệ Phân viên, tòa nhà giải phẫu số ba cùng hai địa phương này.
Về phần rãnh nước đen, những năm gần đây cũng từng xảy ra mấy vụ nhảy cầu chết đuối, nhưng bởi vì nước trong rãnh biến thành màu đen, nhìn qua rất giống cống thoát nước, nhìn cũng dọa người, bình thường căn bản không có sinh viên đi qua, cho nên truyền thuyết thần quái ngược lại không nhiều.
“Có một tình huống, cậu có thể không biết.” Tạ Vũ Tình nói, “Lệ Phân viên ban đầu là không có tên, bởi vì luôn có ma quỷ quấy phá, về sau bị học sinh lén đặt tên là ‘Lệ Hồn viên’, về sau trường học xây dựng lại tường sân, lúc đặt tên cho nó, dứt khoát dùng hài âm, trở thành ‘Lệ Phân viên’ .”
“Thì ra là như thế...” Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm.
“Còn có một tình huống quan trọng, Lý Hiếu Cường mỗi lần đến phòng hồ sơ, quả thực đều mang theo một bản bút ký, nhưng sau khi hắn chết, cảnh sát điều tra ký túc xá, chưa nhìn thấy bản bút ký này, cũng kỳ quái.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, quyết định phải tìm được bản bút ký này: trên bản bút ký, nhất định ghi lại bí mật nào đó chính hắn điều tra ra.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương hướng Tạ Vũ Tình đưa ra ý tưởng đi ký túc xá của Lý Hiếu Cường xem một lần.
Ký túc xá Lý Hiếu Cường, ở lầu bốn của một tòa nhà, ở trong tòa nhà này đều là sinh viên năm thứ tư, rất ít người.
Hai người bọn Diệp Thiếu Dương theo sau người quản lý ký túc lên lầu, tới ngoài cửa một gian ký túc xá của tầng bốn, trên ổ khóa treo một cái khóa nổi rất lớn.
“Đây là phòng ngủ Lý Hiếu Cường ở.” Quản lý ký túc nói, “Cậu ta có mấy người bạn cùng phòng, ở sau khi cậu ta gặp chuyện, đều đem đồ dọn ra ngoài rồi, ký túc xá này khẳng định không có ai ở, trường học cũng cảm thấy điềm xấu, dứt khoát khóa lại trước rồi nói sau.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hướng cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa sắt nhìn vào, thấy bên trên dán đầy báo chí, đem thủy tinh hoàn toàn ngăn trở, lại nhìn mấy gian ký túc xá bên cạnh, đều không có như vậy, vì thế hỏi quản lý ký túc, quản lý ký túc cũng chỉ hoài nghi là Lý Hiếu Cường lúc còn sống làm ra, cụ thể có phải hay không, cô đương nhiên cũng không biết.
Sau khi đem cửa mở ra, quản lý ký túc được Tạ Vũ Tình cho phép thì vội vã rời khỏi.
“Trong phòng sao lại âm lạn thế?” Tạ Vũ Tình muốn đi vào, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt, nhìn chỗ huyền quan phía sau cửa sắt treo một chuỗi chuông gió.