Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 639: Chương 639: Chương 639: Hủy đi ba hồn bảy vía




Chỗ làm người ta cảm thấy mới lạ là: chuỗi chuông gió này, toàn thân là dùng để chỉ đỏ bện thành, từ trên đến dưới treo đầy đồng tiền, nhìn qua rất khác biệt.

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn một hồi, lẩm bẩm: “Đồng tiền và chỉ đỏ sao, cậu không phải từng nói Lý Hiếu Cường là pháp sư sao, mấy thứ này hẳn là chỉ có hắn làm ra nhỉ, nhưng nhìn rất đẹp, giống hàng mỹ nghệ.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói: “Chị có biết cái gì không vậy, đây là ô oan hồn, là một loại pháp thuật khống hồn dân gian.”

Tạ Vũ Tình nghe thấy hai chữ “khống hồn”, tuy không rõ nguyên do, nhưng cũng khẩn trương hẳn lên, nhìn nhìn trong phòng, cái gì cũng không có, quay đầu hướng Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Không có quỷ hồn mà?”

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một lọ dịch cỏ Thất Tinh, nhỏ vào mắt của cô một chút.

Tạ Vũ Tình dụi dụi mắt, sau đó tò mò mở ra, một nữ nhân sắc mặt vàng như nến dán ở trước mặt mình, trong hốc mắt không có con ngươi, mà là hội tụ hai vũng chất lỏng trong suốt lấp lánh, nhếch môi, thè ra một cái lưỡi thật dài, tựa như muốn liếm mặt của cô.

“A!” Tạ Vũ Tình hét lên một tiếng, xoay người nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, run lên bần bật, một lát sau quay đầu nhìn lại, con quỷ đó đứng ở vị trí sát sau cánh cửa, toàn thân bịt chặt cửa phòng, giống như ghé vào trên một tấm thủy tinh trong suốt, dùng sức chen ra bên ngoài nhưng không chen được.

“Ả bị ô oan hồn khống hồn.” Diệp Thiếu Dương nói một tiếng, ý đồ vỗ vỗ đầu Tạ Vũ Tình, an ủi cô một chút, kết quả cảm thấy ngực tê dại, bị Tạ Vũ Tình đấm cho một phát.

“Phải trách cậu, cậu có biết đối diện có quỷ, còn đem chị đẩy đến trước mặt, vừa mở mắt đã thấy được, cố ý làm chị sợ phải không!”

“Không oán được tôi.” Diệp Thiếu Dương đối với việc này rất ủy khuất, vừa xoa ngực, vừa u oán giải thích, “Quỷ hồn này, là sau khi đem ba hồn bảy vía tách ra, là một luồng hồn phách trong đó mà thôi, quỷ lực rất yếu, ban ngày ban mặt tôi cũng chỉ có thể phun dịch cỏ Thất Tinh mới thấy được.”

Tạ Vũ Tình khôi phục chút, rúc ở phía sau hắn, nhìn quỷ hồn kia, nơm nớp lo sợ nói: “Tách ba hồn bảy vía, là có ý tứ gì?”

“Chính là nói, vốn là một quỷ hồn, nhưng bị dỡ ra thành mười con.” Nói xong, hai tay Diệp Thiếu Dương kẹp một tờ linh phù, vỗ nhẹ vào trên mặt quỷ hồn kia, quỷ hồn nhanh chóng bị hút vào linh phù, hai người thò đầu nhìn vào trong phòng, Tạ Vũ Tình nhất thời hít vào một hơi khí lạnh:

Ở trong gian ký túc xá nhỏ hẹp này, thế mà quỷ ảnh trùng trùng, có đứng ở trên giường, có bị treo ở trên quạt trần, có lưng tựa lưng dán ở dưới giường, từ góc độ này có thể nhìn thấy buồng vệ sinh còn có một quỷ hồn, chỉ lộ ra một cái đầu, bị chụp ở trên bồn cầu của buồng vệ sinh...

Toàn bộ quỷ đều đứng ở tại chỗ, có bất động, có động tác rất thong thả lơ lửng lên xuống, giống sứa trong nước đang hôn mê, nhưng mỗi con đều ở trong phạm vi của mình.

Tạ Vũ Tình to gan nhìn lại, gần mười hồn phách này hình tượng giống nhau như đúc, đều là tạo hình nữ tử trung niên vừa rồi: dáng người cao gầy, mặc cũng không biết là quần áo bệnh nhân hay là áo ngủ, trong hai con mắt là hai vũng chất lỏng lập lòe tỏa sáng, như là nước mắt, càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố.

Mặc kệ tu vi thế nào, một căn phòng bay nhiều quỷ hồn như vậy, chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta thấy ghê người, hơn nữa hai đầu cửa sổ phòng đều bị báo chí dán lên, dẫn tới ánh sáng trong phòng rất kém, càng phủ lên cho trường hợp trước mắt một tầng hương vị kinh sợ.

Tạ Vũ Tình sợ tới mức lùi về phía sau, Diệp Thiếu Dương lại túm chặt tay cô, kéo cô đi vào trong phòng.

“A a!” Tạ Vũ Tình liều mạng kêu giãy giụa, nhưng vẫn bị kéo vào, đành phải liều mạng rúc vào trong lòng Diệp Thiếu Dương run rẩy.

“Chị đừng như vậy được không, người khác không biết còn tưởng tôi làm gì chị.” Diệp Thiếu Dương cực kỳ buồn bực, “Chị nhìn lũ quỷ này, mắt chúng nó bị khí thủy ngân phong ấn, là không nhìn thấy chị đâu.”

Tạ Vũ Tình xoay người nhìn lại, quả nhiên những con quỷ này đều vẫn dừng lại ở vị trí ban đầu, lúc này mới thoáng yên tâm, đấm một phát vào bụng Diệp Thiếu Dương, oán hận nói: “Lần sau không được ép chị...”

Diệp Thiếu Dương khom lưng xoa nhẹ bụng một hồi, đứng dậy nhìn bốn phía, phát hiện ký túc xá này có bốn cái giường, chỉ có trên một cái giường trải một tầng chăn mỏng manh, ba cái còn lại đều bỏ trống, trong phòng trừ lượng lớn giấy nháp, rỗng tuếch, ngay cả vài cái ngăn tủ cũng mở ra, bên trong cũng bỏ trống.

“Mấy người bạn cùng phòng kia đồ đạc khẳng định đã cầm hết đi.” Tạ Vũ Tình nói, “Đồ của bản thân Lý Hiếu Cường, khẳng định bị đám người Lưu Ngân Thủy cầm hết đi nghiên cứu, bọn họ đã chưa tìm được nhật kí, cậu khẳng định cũng không tìm thấy nhật ký.”

“Tôi cũng không nói, nhật ký nhất định ở trong gian ký túc xá này.”

“Vậy ở đâu?”

Diệp Thiếu Dương đưa tay chỉ chỉ bức tranh dán ở trên một cái giường.

Đây là một tờ tranh tết, trên tranh là một người mắt báo, đầu đội ô sa.

“Chung Quỳ!” Tạ Vũ Tình há mồm kêu ra.

“Không sai.” Diệp Thiếu Dương khen ngợi nhìn cô một cái.

Tạ Vũ Tình bĩu môi, “Nói nhảm, ai không biết Chung Quỳ chứ! Nhưng bức tranh này có vấn đề gì?” Thấy Diệp Thiếu Dương không đáp, con mắt đảo đảo, liếc các quỷ hồn lơ lửng lên xuống ở trong phòng, đẩy Diệp Thiếu Dương một phát nói, “Cậu mau đem bọn nó thu hết lại được không, tuy biết bọn nó sẽ không công kích, nhưng nhìn dọa người lắm.”

“Chờ chút, bây giờ thực sự không thể thu.” Diệp Thiếu Dương lấy ra một bản bút ký, lật đến một tờ trắng, vẽ trước hai hình chữ nhật một lớn một nhỏ, đại biểu ký túc xá và buồng vệ sinh, sau đó từ vào cửa bắt đầu, trước đem vị trí quỷ hồn lúc trước bị mình thu phục ở trên hình sử dụng vòng tròn để thể hiện, phía dưới viết: Thai Quang -- Kiền Cung.

Sau đó dựa theo trình tự vào cửa, đem vị trí mấy quỷ hồn vẽ lên, cũng ở bên dưới lần lượt ghi chú rõ: Thích Linh —— Khảm Cung, U Tinh —— Cấn Cung, Thi Cẩu —— Chấn Cung...

Sau khi lần lượt vẽ xong, Diệp Thiếu Dương tiến lên dùng linh phù lúc trước thu hồn, lần lượt đem tám hư hồn đều thu lại.

Tạ Vũ Tình lúc này mới thở phào một cái, nói: “Chúng nó luôn luôn ở nơi này sao, trước đó cảnh sát đến điều tra, chưa phát hiện chúng nó sao?”

“Bản thân nó chỉ là một quỷ hồn rất bình thường, không có tu vi, lại bị tách ra làm mười luồng hồn phách, cảm giác tồn tại phi thường yếu ớt, người thường căn bản không phát hiện được, cũng không có bất cứ bản lãnh nào để thương tổn người khác, chỉ là bị ô oan hồn cố định, không có cách nào rời khỏi mà thôi.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Vậy con quỷ này là ai đặt ở đây, Lý Hiếu Cường sao, vì sao phải làm như vậy?”

Diệp Thiếu Dương mở ra bản bút ký, xem xét các văn tự vừa mới ghi lại, dùng ngòi bút chỉ, nói: “Tôi vừa vào cửa liền phát hiện, ba hồn bảy vía này, sau khi bị dỡ tách ra, bị dựa theo vị trí khác nhau, cố định ở trên ‘Tiểu cửu cung’, chỉ có dôi ra một cái, giống như tiên nhân chỉ lộ...”

Hắn ngẩng đầu, hướng về phía bức họa Chung Quỳ đối diện mỉm cười, “Cửu tinh diệu thế, thác cử minh nguyệt, hay cho một bố cục tiên nhân chỉ đường, ám chỉ, chính là bức họa này! Trong bức tranh này, nhất định cất giấu thứ chúng ta muốn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.