“Tạo hóa vô cực, ngũ tâm kích thạch!”
Diệp Thiếu Dương tay phải nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, năm ngón tay của tay trái khép lại, vẽ ra Vô Cực Ấn, đánh một chưởng vào ngực cương thi lông trắng.
Cương thi lông trắng ứng tiếng ngã về phía sau, rơi xuống nước.
Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng cương thi lông trắng giãy dụa ở trong nước thuốc Formaldehyd, thầm nghĩ thật sự là khác nghề như cách núi, thi ma dù sao không phải thủy thi, cũng là con vịt lên cạn, sau khi rơi xuống nước cũng không dễ xử lý.
Nhìn cương thi lông trắng giãy dụa bám vào mép cái ao, ý đồ leo lên, Diệp Thiếu Dương giơ cao Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, muốn nhân cơ hội kết quả nó, cương thi lông trắng tuy không có chỉ số thông minh, nhưng cũng theo bản năng ý thức được nguy hiểm, hai tay chống mép cái ao, nhảy bạt lên.
“Long tuyền vừa động quỷ thần kinh!”
Long Tuyền Kiếm chợt lóe, hướng mặt cương thi lông trắng đâm tới. Một kiếm này cũng là ở trong dự đoán của Diệp Thiếu Dương, vốn tưởng một đòn chắc chắn trúng, kết quả... Lại thất thủ: thân thể cương thi lông trắng vốn đang bay lên trời, kết quả đột nhiên lại hạ xuống.
Không thể nào! Con thi ma này còn học được thu chiêu tốc hàng rồi?
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng màu đỏ bám trên đôi chân cương thi lông trắng, bị từ trong nước kéo theo ra, một tay vẫn nắm chặt khoeo chân cương thi lông trắng không tha, kết quả hai “người” đều ngã ở trên bệ xi măng.
Cương thi lông trắng bị tập kích từ phía sau, vội vàng xoay người, hướng bả vai kẻ đánh lén ngoạm một cái, đối phương cũng không yếu thế, cắn ngược trở về, dùng một cái tay duy nhất cào xé cương thi lông trắng, cào cấu lẫn nhau.
Đến lúc này, Diệp Thiếu Dương mới nhìn rõ, bóng người màu đỏ thì ra là huyết thi lột da kia! Đầu óc có chút không đủ dùng, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt:
Một cương thi lông trắng, cùng một huyết thi lột da, đánh nhau?
Cái này má nó tính là chuyện gì? Đấu tranh nội bộ, đen ăn đen?
“Này, cẩn thận!” Tạ Vũ Tình hô to một tiếng, sau đó phát ra hai phát súng.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, một con cương thi thiên linh cái bị đánh nát, thi huyết và não dịch theo vết thương cùng thất khiếu chảy ra, ứng tiếng ngã xuống đất, nhưng phía sau còn có mấy con cương thi đang đi tới.
Thì ra là mấy con cương thi còn chưa bị cương thi lông trắng kia giết chết, trong đó còn có hai con thiếu tay thiếu chân, bò sát ở trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương có bảo kiếm trong tay, đối phó lũ tiểu lâu la này không cần nói nhiều, tiến lên thoải mái mấy kiếm, xử lý xong chúng nó, vội vàng xoay người trở về nhìn, nhất thời âm thầm kêu một tiếng “Móa” : Hai cương thi tu vi thâm hậu kia song song bị thương, một con bụng bị móc ra, một con cổ lệch qua một bên, trên thân hai “người” khắp nơi là thi huyết, nội tạng cùng với dịch thi độc, vẫn vật lộn cắn xé lẫn nhau...
Trường hợp đã không thể dùng tanh máu cùng ghê tởm để hình dung.
Cơ hội tốt như vậy không lên, còn chờ cái gì?
Diệp Thiếu Dương lập tức xông lên, suy nghĩ một chút, trước giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng thi ma đâm tới, thi ma tựa như đến lúc này mới nhớ còn có Diệp Thiếu Dương một đối thủ như vậy tồn tại, phát hiện nguy cơ, ngẩng đầu.
Bởi vì thân thể bị huyết thi lột da ôm chặt, hoàn toàn không thể động đậy, đành phải hướng Diệp Thiếu Dương phun ra một ngụm thi khí, hình thành một kết giới sóng khí, ý đồ ngăn trở thế công.
Kết quả Long Tuyền Kiếm khẽ động, đem thi khí tận diệt, đâm một kiếm vào trong thiên linh cái của nó, một làn thi huyết trào ra, dính thân kiếm, lập tức giống như nước đun sôi bốc ra bọt khí, bị bốc hơi lên thành những luồng khí đen.
Thân thể cực lớn của thi ma lập tức giống như xì hơi, mềm nhũn xuống, bất đắc dĩ toàn thân bị khóa chặt, ngay cả giãy chết cũng không thể giãy ra, chỉ run rẩy một hồi, liền mềm nhũn nằm úp sấp ngã vào trong lòng huyết thi lột da.
Huyết thi lột da một tay đem nó đẩy ra, hướng tới Diệp Thiếu Dương vồ tới.
“Bây giờ mới nhớ tới ta? Muộn rồi!” Diệp Thiếu Dương đã sớm ngắm chuẩn thời cơ, quay cuồng một cái, tránh đi đôi tay của huyết thi lột da, tay trái nắm thành mắt phượng, ở trên Tử Quy Huyệt trên cằm nó dùng sức gõ một phát, miệng huyết thi lột da bị ép mở ra một khe hở, Diệp Thiếu Dương thừa cơ búng ngón giữa, đem Hóa Thi Hoàn búng vào trong mồm nó.
“Quả bom này vốn là chuẩn bị cho thi ma, thi ma đã bị ngươi giúp ta giết chết, không biết lấy gì để báo đáp, thưởng cho ngươi!” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, đem hai tờ linh phù giao nhau chữ thập, dán ngoài miệng huyết thi lột da, tay phải khẽ lật, lấy ra Thái Ất Phất Trần, đem lông phất trần ở trong miệng mình chấm chút nước bọt, bút đi như rồng rắn trên hai lá bùa, vẽ thành Định Thi Phù.
Đối phó loại cương thi cấp bậc này, một tấm Định Thi Phù căn bản vây không được nó, phải hai tấm.
Huyết thi lột da nhận thấy nguy cơ, không công kích Diệp Thiếu Dương nữa, vươn cái tay chưa bị chém đứt kia hướng ngoài miệng mình chộp tới, nhưng vừa chạm tới linh phù, lập tức bị một đạo thần quang đánh bật ra.
Diệp Thiếu Dương lui một bước, hai tay kết ấn, nhìn thẳng huyết thi, miệng niệm chú: “Thái thượng tam thanh, ứng biến bất hoặc, chư bàn tà ma, tứ huyết toàn phá! Cấp cấp như luật lệnh!”
Một tiếng ‘Ầm’ từ trong cổ họng huyết thi lột da phát ra, giống như thật sự có một quả lựu đạn nổ ở bên trong.
Huyết thi lột da điên cuồng ‘Ọe’ một tiếng, rách linh phù, đem cả một đống lớn mảnh vỡ máu thịt và dịch cùng nhau nôn ra, sau đó một tay run run thò vào trong miệng, ý đồ lấy ra cái gì, kết quả tay càng cắm càng sâu, thò mãi đến trong bụng, khi dùng sức rút ra, lôi ra một bụng máu đen, cùng ruột màu sắc rực rỡ.
Sau đó, toàn thân huyết thi lột da lắc lư hai cái, ngã xuống đất bất động.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nhìn hai cương thi thật to lớn trên mặt đất, dở khóc dở cười lắc đầu, nói: “Hai kẻ này hôm nay nếu liên hợp lại đối phó chúng ta, mà không phải tự giết lẫn nhau, hôm nay chúng ta có thể không ra được nữa.”
Tạ Vũ Tình cũng cảm khái gấp đôi gật gật đầu, “Chị bây giờ mới biết được, cương thi đều là ngốc nghếch, sẽ tự giết lẫn nhau.”
“Ai nói cho chị cương thi đều là tự giết lẫn nhau?” Diệp Thiếu Dương đưa tay chỉ chỉ cương thi lông xám trên mặt đất, nói, “Bọn này cũng vẫn luôn ở lại trong ao, vì sao không tàn sát lẫn nhau? Huyết thi lột da vì sao chỉ giết thi ma, không giết chúng nó?”&Tạ Vũ Tình ngây ra tại chỗ, lẩm bẩm: “Đúng vậy, vì sao chứ?”
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ huyết thi lột da kia nói: “Kẻ này là vương giả của thi sào (Sào: cái tổ) này, cương thi lông xám này đều là tiểu đệ của nó, lão đại đương nhiên sẽ không giết tiểu đệ, cái này giống như động vật, một núi không thể chứa được hai hổ, cương thi cũng là có ý thức lãnh địa, một khi có cương thi ngoại lai cấp bậc ngang nhau xâm nhập lãnh địa của mình, khẳng định phải đại chiến một trận.”
Tạ Vũ Tình lập tức phản ứng lại, nhíu mày nói: “Ý tứ của cậu, hai con cương thi này không phải một hội? Nhưng bọn nó sinh sống trong một tòa nhà mà?”
“Tôi ngay từ đầu, cũng cho rằng chúng nó là đến từ cùng thi sào, nhưng chị từng nghĩ không, lúc chúng ta vào, cửa gian phòng giải phẫu này là khóa, nếu thi ma kia thật sự thuộc về nơi đây, cánh cửa này căn bản sẽ không tồn tại. Dù sao cương thi ra vào phòng sẽ không khóa cửa và mở cửa.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, nói, “Thi ma này hiển nhiên là theo đuôi chúng ta vào, kết quả bị huyết thi lột da coi là kẻ xâm nhập, tự giết lẫn nhau... Chỉ đơn giản như vậy.”