Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 647: Chương 647: Chương 647: Bát Cực Môn




Tạ Vũ Tình giật mình nói: “Nhưng trong cùng tòa nhà, sao có thể có hai đám cương thi, thế này cũng quá không thể tưởng tượng rồi nhỉ.”

“Chuyện chúng ta bây giờ trải qua, vốn đã không thể tưởng tượng.” Diệp Thiếu Dương đứng ở trên bệ xi măng, nhìn nước ao vẫn chưa bình ổn lại, nói, “Tôi cũng không ngờ được, nơi này lại là một chỗ thi sào. Lai lịch thi ma tôi không biết, nhưng huyết thi lột da này, nhất định là đến từ cổ mộ.”

Hắn về tới bên cạnh Tạ Vũ Tình, từ trên mặt đất nhặt lên cái tay lúc trước chặt đứt kia, chỉ vào hai ngón tay thật dài mọc ra ở bên trên nói: “Lúc trước chị không phải hỏi tôi, sao chỉ nhìn cái tay này liền có thể phán đoán ra đối phương là huyết thi lột da, đáp án ngay tại trên ngón tay, huyết thi lột da tu luyện mỗi ba trăm năm, sẽ mọc ra một ngón tay, nó ở đây đã mọc ra hai cái, nói rõ có sáu trăm năm tu vi. Trừ huyết thi lột da, loại cương thi khác đều không có đặc thù này, cho nên tôi liếc một cái liền nhìn ra được.

Hơn nữa huyết thi lột da này, tuy hung hãn vượt xa cương thi bình thường, nhưng không có chỉ số thông minh —— bằng không cũng sẽ không bỏ qua chúng ta, đi đối đầu với thi ma, hơn nữa cương thi không thể ẩn hình, cho nên pháp sư cho dù muốn luyện hóa một tà vụ cho mình sử dụng, cũng cực ít lựa chọn huyết thi lột da, không bằng trực tiếp nuôi tiểu quỷ càng tiện sử dụng hơn.

Huyết thi lột da này, chỉ ở trong cổ mộ mới có thể nhìn thấy. Quá khứ vương công quý tộc, sau khi hạ táng, vì phòng ngừa trộm mộ, sẽ tìm pháp sư luyện chế ra thủ linh đồng tử, huyết thi lột da loại đồ chơi này, dùng để thủ mộ, chúng nó rất mẫn cảm đối với hơi thở của người sống, một khi ngửi được hơi người, lập tức sẽ lao tới cắn xé, không chết không ngừng, hơn nữa con này có sáu trăm năm tu vi, khẳng định là đến từ cổ mộ.”

Tạ Vũ Tình nghe xong Diệp Thiếu Dương giảng chi tiết, mày càng nhíu chặt hơn nữa. “Cương thi trong cổ mộ, sao có thể chạy đến nơi đây?”

“Cái đó ai biết.”

Diệp Thiếu Dương tới bên cạnh hài cốt thi ma, cẩn thận phân biệt một phen quần áo trên người nó, nói: “Kẻ này lúc còn sống hẳn là người Minh triều.”

Tạ Vũ Tình nói: “Làm sao cậu biết?”

“Xem quan phục thôi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Pháp sư phán đoán tuổi của cương thi, đầu tiên chính là xem quan phục, quan phục các triều các đại bình thường đều nhận biết cả, đây là bài học cơ bản.”

Nói xong, đem thi ma lật đến mặt trước, nhìn thấy thanh kiếm gỗ màu đen kia cắm ở trên mặt nó, rút ra, là một thanh kiếm gỗ có kích cỡ như kiếm gỗ đào, toàn thân màu đen.

“Kiếm gỗ đàn đen, thứ tốt...” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, tìm một cái khăn tay, đem kiếm gỗ lau khô, thấy một mặt có khắc chữ “Bát cực độ pháp”, trong lòng giật mình, “Thì ra là thế... Nếu thanh kiếm này là của Lý Hiếu Cường, vậy nói lên hắn là người của Bát Cực Môn.”

“Bát Cực Môn? Cũng là đạo sĩ sao?”

“Đúng mà cũng không đúng, Bát Cực Môn chính thống, đương nhiên là một trong các sơn môn đạo gia, chỉ là về sau từng trải qua chiến loạn các loại nguyên nhân, Bát Cực Môn phân giải biến mất, nhưng trong Bát Cực Môn rất nhiều võ học cùng pháp thuật truyền tới dân gian, rất nhiều môn phái tán tu dân gian đều lấy chi nhánh Bát Cực Môn tự xưng, cho nên giới pháp thuật có câu, kêu ‘Thiền tông nhiều như chó, bát cực đi khắp nơi’, Bát Cực Môn làm phép có đặc điểm rõ rệt, chính là diệt thi không dùng tảo mộc kiếm, mà là dùng đàn mộc kiếm, nhất là loại hắc đàn mộc kiếm này, linh lực cũng giống nhau, chỉ là thuộc tính khác nhau, phương thức làm phép không quá tương tự.”

Tạ Vũ Tình nghe như lọt vào trong sương mù, nói: “Cậu tạm thời đừng phổ cập khoa học cho chị, đừng quên mục đích chúng ta đến đây, mau tìm bản bút ký đi.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới đứng dậy, vốn định đi giữa đám cương thi lông xám kia tìm một chút có mặc đồ đỏ hay không, ánh mắt đảo qua di hài huyết thi lột da, đột nhiên nghĩ đến: thi huyết toàn thân không phải chính là cả người đỏ bừng sao? Lý Hiếu Cường chỉ nói là cương thi màu đỏ, cũng chưa nói là chỗ nào đỏ, không chừng nói chính là thân thể thì sao?

Lập tức xoay người tới dưới chân huyết thi lột da, lấy đàn mộc kiếm trong tay cạo đi thi huyết trên thân nó, vốn muốn nhìn một chút trên người nó có phải có ký hiệu gì đó hay không, kết quả ánh mắt đảo qua, từ trong đống ruột nó móc ra nhìn thấy một vật đen tuyền, hơi động tâm, tiến lên dùng đàn mộc kiếm gạt đống ruột cùng một ít xương vụn kia, một vật dùng túi plastic chống nước bọc lại hiển lộ ra.

Nhìn kỹ, bên trên còn có khắc một ít đạo văn, là dùng để phòng ngừa túi plastic bị thi thủy ăn mòn.

Tâm tình Diệp Thiếu Dương lập tức kích động hẳn lên, cũng không rảnh bận tâm bẩn thỉu, lấy tay đem túi plastic mở ra, từ bên trong cẩn thận lấy ra một thứ bọc vải đỏ, lại mở ra, mới nhìn thấy một bản bút ký mặt bìa plastic màu xanh lục, còn là loại “công tác bút ký” kiểu cũ nhất sau 80 đều từng dùng.

Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình hưng phấn nhìn nhau một cái, tùy tay lật một chút, thấy trên bản bút ký tràn ngập chữ viết, còn có một số đồ hình, chỉ nhìn sơ qua một lần, có liên quan với ngũ hành bát quái, nhất thời biết không sai được, lập tức cũng không nhìn kỹ, trực tiếp nhét vào trong túi.

Lại một lần nữa đứng ở trên bệ của cái ao, Diệp Thiếu Dương nhìn vào trong làn nước, chờ mặt nước hoàn toàn bình tĩnh trở lại, từ trong ba lô lấy ra một bao gạo nếp, hướng trong nước rải một ít, cúi người quan sát mặt nước một hồi, nhẹ nhàng thở ra, đi xuống khỏi cái ao, nói: “Bên trong không còn cương thi.”

Tạ Vũ Tình buồn bực nói: “Làm sao nhìn ra được?”

“Cương thi ghét nhất gạo nếp, chút gạo nếp kia rắc vào, tuy không có thương tổn gì đối với cương thi, nhưng nếu phía dưới có cương thi mà nói, ngửi được mùi gạo nếp, ít nhất cũng nên cử động thân thể một chút. Tôi nhìn một lúc, mặt nước không động tĩnh gì, đương nhiên chính là không có cương thi nữa. Đi thôi.”

Nói xong xoay người đi về phía cửa phòng.

Tạ Vũ Tình nhìn đống hỗn độn cương thi trên mặt đất, đuổi theo hỏi: “Đám cương thi này làm sao bây giờ?”

“Lát nữa tôi gọi điện thoại, bảo Quách sư huynh đến xử lý, nơi này thi khí quá nặng, nếu không làm tràng pháp sự, chỉ sợ còn có thể hình thành thi sào, là tai hoạ ngầm.”

Lúc đi ngang qua cửa phòng, Diệp Thiếu Dương từ trong mảnh vỡ cửa gỗ bị thi ma húc nát tìm được khóa cửa, kiểm tra một chút, là khoá chìm bình thường, suy nghĩ một chút nói: “Bây giờ tôi hiểu rồi, thi ma này rất có thể là bị thi khí nơi này hấp dẫn đến, muốn tiến vào tu luyện, nhưng phát hiện huyết thi lột da ở bên trong, mãi không dám vào, đương nhiên cũng có khả năng là nguyên nhân khác.

Lúc Lý Hiếu Cường đến, gặp được thi ma, dùng kiếm đàn mộc đả thương nó, đuổi đi, sau đó mở ra khóa cửa, đại khái là dùng bế khí thuật hoặc pháp khí nào đó, biến mất dương khí của bản thân, sau đó thừa dịp huyết thi lột da trong cơn hôn mê, đem bản bút ký nhét vào trong bụng nó...”

Tạ Vũ Tình nghe tới đây, nhịn không được chen một câu: “Vì sao cậu cho rằng là lặng lẽ nhét vào?”

“Lý Hiếu Cường có thể đánh lui thi ma, nói rõ tu vi không kém, nhưng cũng sẽ không đặc biệt mạnh, đổi là tôi mà nói, nếu là một mình gặp được thi ma, tuyệt đối không có khả năng sau khi đánh trọng thương nó, còn cho nó cơ hội đào tẩu.”

“Làm ra vẻ.” Mũi Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, nói.

“Đúng rồi, trong suy luận của cậu có sơ hở rất rõ, khi chúng ta đến cửa phòng là khóa, nếu Lý Hiếu Cường trước đó từng tới, cậu ta là đi vào như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.