Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 648: Chương 648: Chương 648: Súng bắn




“Cái này tôi đã sớm nghĩ tới, hắn có thể là lấy được chìa khóa, mở cửa đi vào, sau khi đi ra lại đem cửa khóa lại, lấy thân phận cán bộ hội học sinh của hắn, chuyện này cũng có khả năng làm được.

Còn có một loại khả năng hắn là phá cửa hoặc cạy khóa tiến vào, sau khi đi rồi, có người phát hiện cửa phòng hủy hoại, tới đây sửa.”

“Có người... Cậu là nói, người của trường học?” Trên mặt Tạ Vũ Tình hiện ra biểu cảm ngưng trọng.

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Trong một tòa nhà thế mà có thi sào tồn tại, hơn nữa cửa còn khóa, chị cảm thấy, phía nhà trường có thể không biết chuyện này sao?”

Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, nói: “May mắn chị quay video lại một bộ phận, quay về có thể chất vấn hiệu trưởng, khiến hắn ta không có biện pháp chống chế.”

Từ phòng giải phẫu đi ra, hai người một lần nữa trở lại lầu hai, tới trong một gian phòng có ánh sáng lọt vào. Diệp Thiếu Dương vén lên ống quần ướt sũng, nhìn sơ qua, làn da mình sưng đỏ, nổi lên rất nhiều cục nhỏ. Trên bắp chân từng bị huyết thi lột da cào còn để lại mấy vết thương.

Tạ Vũ Tình cả kinh nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Ngứa, ngứa đến khó chịu.” Diệp Thiếu Dương gãi mé ngoài của hai chân, máu thiên sư đối với một số tà khí đều có sức miễn dịch, cho nên bị cương thi cào bị thương không tính là gì, nhưng mình cũng là người, làn da sau khi bị nước thuốc Formaldehyd ngâm, cũng sinh ra phản ứng mẫn cảm.

Hai người từ trên cửa sổ nhảy xuống, việc khác đều không kịp xử lý, trước bước nhanh rời khỏi trường học, vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy có cái khách sạn Như Gia, đương nhiên là mở tiện lợi cho sinh viên, vội vàng đi vào đặt phòng, Diệp Thiếu Dương vào phòng tắm tắm rửa, Tạ Vũ Tình nghĩ hắn không có quần áo để thay, đợi đi ra không quần áo mặc, vì thế đi ra ngoài mua quần áo cho hắn.

Phòng tắm vòi sen của khách sạn Như Gia, ở góc trong cùng của buồng vệ sinh, Diệp Thiếu Dương sau khi đem quần áo cởi ở bên ngoài, vén rèm tắm, dùng nước ấm không ngừng tẩy rửa hai chân, phải nói là thoải mái.

Cũng là thính giác cùng lực chú ý của hắn vượt qua người thường, ở trong tiếng nước ào ào của vòi sen mơ hồ nghe được bên ngoài có thanh âm, tưởng Tạ Vũ Tình đã trở lại, cũng không để ý, nhưng một lát sau, đột nhiên cảm giác được bên người mơ hồ có gió lưu động, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ sẽ không là Tạ Vũ Tình vào chứ? Cô ấy biết mình đang tắm rửa, lúc này tiến tới làm gì?

Vì thế tùy tay lật lên một góc của rèm tắm, hướng ra phía ngoài nhìn lại, ngây ra tại chỗ: trong phòng vệ sinh có thêm hai nam nhân đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, một người ngồi ở trên mặt đất, tìm kiếm quần áo mình cởi ra tùy tiện ném xuống đất, một người khác dựa lưng vào cửa, cúi đầu nhìn chăm chú vào trên mặt đất.

Trong nháy mắt nhìn thấy bọn họ, Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên là trộm, muốn lao ra bắt bọn họ, đột nhiên nghĩ đến mình không mặc quần áo, vì thế quay đầu từ trên giá rất nhanh túm một cái khăn tắm xuống, quấn ở trên người, lao một bước ra khỏi phòng tắm, lúc tính hành động, đột nhiên cả người căng thẳng, đứng lại tại chỗ:

Một họng súng tối om nhắm vào mình.

Vị kia đứng ở cửa phòng tắm, giơ súng lục, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình. Trong nháy mắt thấy ánh mắt hắn, Diệp Thiếu Dương đã biết gã này không phải dọa người, hắn là sẽ thực nổ súng.

“Bọn tao phụng mệnh mà đến, tìm một món đồ, không muốn giết người, mày tốt nhất không nên cử động.” Một thanh âm lạnh lùng nói.

Diệp Thiếu Dương không cử động. Hắn tuy là thiên sư, nhưng cũng là thân thể máu thịt, không ngăn được đạn. Nhưng trên thực tế quan trọng nhất là: mình bây giờ trần truồng, muốn vũ khí không có vũ khí, muốn đồng tiền không có đồng tiền, không có một tia cơ hội thắng vì đánh bất ngờ.

“Các ngươi là người nào, đến tìm cái gì?” Diệp Thiếu Dương vừa đặt câu hỏi, vừa ở trong đầu suy tư đối sách.

Người cầm súng kia chưa trả lời, người ngồi ở trên mặt đất lại nhanh nhẹn tìm kiếm túi quần áo của hắn, rốt cuộc lấy ra một bản bút ký bìa màu xanh lục, lật lật, nhét vào trong túi của bản thân.

Diệp Thiếu Dương lòng trầm xuống, thì ra, bọn chúng là vì cái này!

Gã lấy được bản bút ký lập tức đứng dậy, hướng ngoài cửa chạy đi, nam tử cầm súng yểm hộ hắn, chờ sau khi hắn ra khỏi cửa, cầm súng lục, lui về phía sau từng bước một, sau khi ra khỏi cửa thì đóng cửa lại, sau đó chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân vội vàng đi xa.

“Mẹ kiếp!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, bước dài một phát lao tới phòng ngủ, cầm lấy đai lưng trước đó cởi xuống đặt ở trên giường, lấy ra một nắm tiền Ngũ Đế, phi thân ra khỏi cửa, hướng về phía lối thoát hiểm chạy vội đi.

Hắn tin tưởng đối phương nhất định sẽ lựa chọn đi cầu thang, mà không phải ngồi thang máy.

Tới đầu cầu thang, lập tức nghe được một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, ‘Thịch thịch thịch’ xuống lầu.

Diệp Thiếu Dương thấy đuổi là đuổi không kịp, ngẩng đầu nhìn thấy giữa cầu thang có cửa sổ nhỏ, cao hơn ba mét, lập tức bước dài một phát đi lên, đẩy ra cửa sổ, hướng dưới lầu nhìn lại, phía dưới đối diện cửa sổ, vừa lúc là lối ra hàng hiên.

Nơi này là tầng năm, hắn không có khả năng ngốc đến mức độ nhảy xuống, ghé vào trên cửa sổ đợi một hồi, quả nhiên nhìn thấy hai gã khẩu trang che mặt kia từ hàng hiên chạy ra, tay phải lập tức kẹp lên một đồng tiền Ngũ Đế, nhằm một người trong đó bắn tới, trúng ngay bả vai.

Thân thể người nọ lảo đảo một cái, khi ngẩng đầu nhìn, đồng tiền Ngũ Đế thứ hai trong tay Diệp Thiếu Dương vừa vặn đánh xuống, cọ qua trên mặt, hai người này phản ứng cũng cực nhanh, lập tức ngựa không dừng vó chạy xa.

Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ chạy qua đầu đường, biến mất ở trong dòng người.

Nghĩ nghĩ, vội vàng xuống lầu, thừa dịp vết máu trên mặt đất chưa khô, muốn tìm lá linh phù để chấm máu, vừa sờ khố bên phải, mới phát hiện trên người mình quấn là khăn tắm, đành phải từ trên mặt đất nhặt lên đồng tiền Ngũ Đế từ trên mặt tên kia cọ sát qua, trên đó còn dính máu của gã.

Vừa trở lại phòng, Diệp Thiếu Dương lập tức từ trong ba lô tìm ra mấy thứ pháp khí, đang muốn làm phép, Tạ Vũ Tình xách theo mấy túi to trở về.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy cô, lập tức đem tình huống nói rõ, Tạ Vũ Tình nghe xong bị dọa giật mình, vội vàng gọi điện thoại cho Lưu Ngân Thủy, bảo hắn lợi dụng thủ đoạn trinh sát hình sự giúp đỡ điều tra, sau đó đề xuất đi xem camera theo dõi của khách sạn.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút nói: “Hai gã đó đều dùng khẩu trang che mặt, xem camera theo dõi cũng là vô ích, tôi đem một tên trong đó bắt trước, thẩm vấn một chút là biết.”

Tạ Vũ Tình nghe vậy cả kinh, “Bắt tới, bắt như thế nào?”

“Mao Sơn Huyết Quy Thuật.” Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một cái la bàn, bày trên sàn, ở chung quanh dán xuống tám tờ linh phù, dùng bút chu sa lần lượt ở bên trên vẽ vài nét bút, sau đó đem đồng tiền Ngũ Đế bên trên dính máu kia chụp ở chính giữa la bàn, ở trong ba lô tìm kiếm một hồi, chưa tìm được thứ mình muốn, ngẩng đầu hỏi Tạ Vũ Tình: “Nơi nào có thể tìm được đĩa sứ? Chính là loại cái đĩa nhỏ ăn cơm dùng.”

Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ, nói: “Chị đi tìm nhân viên phục vụ hỏi một chút, hẳn là có.”

“Lấy hai cái đến!”

Tạ Vũ Tình ra khỏi cửa chỉ chốc lát đã về, đem hai cái đĩa loại nhỏ đưa cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cắt đầu ngón tay, ở đáy hai cái đĩa phân biệt viết xuống chữ “Thân” và “Vị”, đem cái chữ “Vị” kia bày ở góc đông bắc của la bàn, hướng bên trong rót vào một ít mỡ giao, kẹp hai sợi chỉ đỏ, kéo thành một, bỏ vào sau đó đốt, hình thành một cái đèn chong, một cái khác thì nhét ngược ở trên tiền Ngũ Đế, ở giữa đè một tờ linh phù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.