Đem linh phù đốt lên, khi thiêu đốt đến phụ cận tiền Ngũ Đế, rút ra một phát, tiếp theo lấy ra một nắm giấy tiền vàng, ném vào trong bát sứ to thiêu đốt.
Tạ Vũ Tình ở một bên xem mà trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm: “Sao trình tự phức tạp như vậy?”
“Không có họ tên, không có ngày sinh tháng đẻ, chỉ bằng một chút vết máu câu hồn, chị cho rằng dễ lắm sao!” Diệp Thiếu Dương nhìn giấy tiền vàng thiêu đốt, nói, “Huyết Quy Thuật là một trong Mao Sơn lục đại thần thuật, thời nay biết thi triển không vượt qua ba người.”
Tạ Vũ Tình nhìn la bàn cùng đĩa sứ bày ở trên mặt đất, nói: “Pháp thuật gì thế này, thấy thế nào có chút giống điệp tiên (điệp: đĩa).”
“Chính là điệp tiên, định hướng hơn nữa thăng cấp mà thôi.” Mắt thấy giấy tiền vàng sắp cháy sạch, Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình đừng cắt ngang mình nữa, từ trên đai lưng cởi xuống chuông chiêu hồn, bắt đầu lắc có tiết tấu, trong miệng hô: “Thiên linh linh địa linh linh, nhất diêu quỷ thần kinh, nhị diêu kính tam thanh, tam diêu âm dương biến, thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh!”
Tay trái mở ra một cái bình sứ, hướng trong miệng trút một ngụm nước phép, phun vào trong bát sứ to, giấy tiền vàng thiêu đốt gặp được nước phép, lập tức bùng lên các đốm lửa, tro giấy bay lên trời, hình thành một làn sương khói, một bóng người đen tuyền từ trong đó đứng dậy, đầu đội mũ sa, mặc trường bào, mặt đen như sắt, trên trán mọc một cái sừng duy nhất.
Bởi vì chỉ là một hư ảnh, không thấy rõ tướng mạo.
Tạ Vũ Tình như muốn ghé lên nhìn xem bộ dạng hắn thế nào, quỷ sai lập tức liếc xéo cô một cái, Tạ Vũ Tình nhất thời cảm thấy đôi mắt bị đau, lảo đảo lui về phía sau, ôm mắt xoa nhẹ hai lần, liền không đau đớn nữa, nhưng sau khi có giáo huấn, không dám tới gần nhìn quỷ sai kia nữa.
Diệp Thiếu Dương buông chuông chiêu hồn xuống, từ trong đai lưng rút ra thiên sư bài của bản thân, dùng Thái Ất Phất Trần ở trong miệng chấm chút nước bọt, ở trên thiên sư bài viết xuống một chữ “Lệnh”, ngón cái đặt bên trên, đem phù văn kích hoạt, nhìn quỷ sai kia lớn tiếng nói: “Sinh Tử ti Thái Công nghe ta hiệu lệnh, đi theo máu bắt sinh hồn người, tiến đến bàn giao!”
Quỷ sai đó khẽ ôm quyền, bóng người biến ảo thành một luồng khí đen, từ cửa sổ bay ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhìn đĩa sứ trên la bàn, lẳng lặng chờ đợi.
Tạ Vũ Tình thấy hắn không bận, lúc này mới to gan hỏi: “Này, Thiếu Dương, vừa rồi tên mặt đen kia, là Hắc Bạch Vô Thường gì đó à?”
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, “Hắc Bạch Vô Thường nào dễ dàng sai khiến như vậy, đây là công tào quỷ sai nắm giữ Sinh Tử ti, được tôi làm phép mời đến.” Bất đắc dĩ thở dài, lấy máu câu hồn, ở trong pháp sư nhân gian là một loại cấm kỵ, pháp sư bình thường cho dù pháp lực đủ, nhưng bài vị không đủ, cũng không thể mời nổi công tào của Sinh Tử ti.
Mình thân là thiên sư, tuy có thể vượt qua cấm kỵ, nhưng phải tổn hại không ít âm đức, chẳng qua vì tìm về bản bút ký, cũng không để ý được nhiều như vậy.
Đợi chỉ chốc lát, đĩa sứ úp ở trên la bàn đột nhiên chớp lên, vẻ mặt Diệp Thiếu Dương trầm xuống, ngón giữa tay phải đè mạnh lên đáy của cái đĩa, miệng quát: “Thành thật chút cho ta!”
Biên độ cái đĩa kia chớp lên lại càng lúc càng lớn, tựa như muốn chạy thoát Diệp Thiếu Dương khống chế.
Diệp Thiếu Dương giơ đĩa sứ, trong miệng thầm niệm chú, tay trái tạo thành pháp quyết, hướng cái đáy đĩa sứ vỗ một phát, một bóng người lập tức từ trong cái đĩa bay ra, rơi xuống đất, lập tức đứng dậy, ý đồ quay đầu chạy ra ngoài cửa.
Diệp Thiếu Dương loáng cái cầm lấy đèn chong, bắt đầu nung ở phía dưới đĩa sứ, quỷ ảnh kia lập tức biểu hiện ra bộ dáng vạn phần thống khổ, nằm ở trên mặt đất quay cuồng, lấy ánh mắt cầu xin nhìn Diệp Thiếu Dương.
Vài giây sau, Diệp Thiếu Dương buông đèn chong, hướng quỷ ảnh quát: “Đừng tưởng ta lấy máu câu hồn, thì không thể làm gì ngươi, ta hỏi ngươi cái gì trả lời cái đó, nếu có một câu nói dối, ta lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán, ngươi nếu không tin hoàn toàn có thể thử xem!”
Trải qua cơn đau nung hồn vừa rồi, quỷ ảnh nào còn dám lỗ mãng, toàn thân phát run quỳ mọp ở trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Diệp Thiếu Dương ra lệnh hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá, kẻ này đã là lấy hình thức hồn phách xuất hiện, ngoại hình tự nhiên không có bất cứ sự che dấu nào.
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn, đây là một nam tử ba mươi mấy tuổi, mũi ưng mắt tam giác, tướng mạo âm trầm, nếu trông mặt mà bắt hình dong mà nói, người như thế thuộc loại vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Ở dưới sự ép hỏi của Diệp Thiếu Dương, hắn không hề giấu diếm nói về xuất thân lai lịch của mình: hắn tên Vương Chiến Đông, là người phía nam, trước kia bởi vì cướp bóc vào tù, bị tù ngay tại Cương Thành, năm trước ra tù, trong nhà cũng không có người nào cả, liền dứt khoát ở lại Cương Thành, trông coi bãi, cướp địa bàn, thu phí bảo kê, đánh nhau vật lộn, là kẻ lăn lộn ngoài xã hội.
Ngay tại một ngày trước, tên què tìm tới hắn, hỏi hắn có đồng ý nhận một “công việc” hay không, trả năm vạn tệ, bảo hắn theo dõi một người, báo cáo mọi lúc, sau đó chờ đợi phân phó...
Diệp Thiếu Dương nghe vậy hơi kinh ngạc, hỏi: “Người mà bọn họ bảo ngươi theo dõi, chính là ta?”
Thấy Vương Chiến Đông gật gật đầu, lại hỏi: “Tên què là ai?”
“Chính là người đi cùng với tôi, hai bọn tôi cùng nhau lăn lộn, công việc này cũng là hắn tìm cho tôi, xe cũng là hắn lái, tôi chỉ là đồng lõa trong đó thôi...”
“Bớt nói nhảm, nói tình huống các ngươi đối phó ta!” Diệp Thiếu Dương vươn ngón giữa, búng ở đáy cái đĩa một phát, Vương Chiến Đông lập tức kêu thảm thiết thành tiếng.
“Nói nói, tôi nói, hôm qua, bọn tôi vốn đi theo cậu tới nhà hoả táng, nhưng trời đổ mưa to, có người gọi điện thoại bảo bọn tôi đừng tới gần cậu, chờ trong xe bên ngoài nhà hoả táng, về sau cậu đi ra, bọn tôi liền một đường đi theo cậu, trở lại trường học, mãi cho đến vừa rồi, các cậu đi vào trong tòa nhà đó... Bọn tôi chờ nghe phân phó, canh ở bên ngoài, sau đó cậu đi ra, đối phương bảo chúng tôi tiếp tục theo dõi đến nơi đây, từ trong quần áo của cậu tìm một bản bút ký, lấy ra...”
“Là ai an bài các ngươi đến, súng, di động, ô tô, đều là ai cung cấp?” Tạ Vũ Tình giành trước Diệp Thiếu Dương hỏi, ở phương diện thẩm vấn phạm nhân, cô có kinh nghiệm hơn Diệp Thiếu Dương, hỏi vấn đề cũng có tính tổng kết hơn.
Ở dưới sự luân phiên hỏi của cô, Tạ Vũ Tình chiếm được manh mối mong muốn: toàn bộ mọi vật, đều là một nam nhân cung cấp, người nọ đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, tướng ngũ đoản, nghe thanh âm hẳn là năm sáu mươi tuổi, nhưng hai người liên hệ đều là một tuyến, nhiều tin tức hơn nữa hắn cũng không đưa ra được.
“Bản bút ký hiện ở nơi nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi ra vấn đề quan trọng nhất này.
“Ở ngay đầu đường phía trước hướng tây, có một ngõ nhỏ, tôi đem bản bút ký ném ở trong một cái thùng rác màu xanh lục.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe, vội vàng gọi điện thoại cho Lưu Ngân Thủy, báo cáo vị trí, bảo hắn lập tức đi qua một chuyến.
Diệp Thiếu Dương hỏi biết được, thân thể hắn cũng nằm ở phụ cận thùng rác, sau khi đem bản bút ký nhét vào thùng rác, còn chưa kịp đào tẩu đã bị câu hồn, hồn phách con người có thiên tri, cho nên tuy Vương Chiến Đông chỉ là sinh hồn bị câu, vẫn nhớ được rất nhiều chuyện.
Tạ Vũ Tình còn muốn tiếp tục thẩm vấn, Diệp Thiếu Dương ngăn trở, nói: “Thẩm vấn quỷ không thể làm chứng cớ, chờ Lưu Ngân Thủy đem thân thể hắn đưa tới, chị lại chậm rãi thẩm vấn người sống, căn cứ điều hắn nói rồi đi điều tra đi.”