Diệp Thiếu Dương dùng một tấm linh phù đem hồn phách Vương Chiến Đông thu lại trước, vừa thu dọn đồ, vừa tự hỏi việc Vương Chiến Đông khai ra, cảm khái nói: “Vốn cho rằng chúng ta là đấu với quỷ cùng cương thi, không ngờ trong đối thủ còn có người sống, thế này không dễ làm lớn, rất nhiều thời điểm, người so với quỷ còn khó đối phó hơn nhiều.”
Tạ Vũ Tình dùng một tay che mắt, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái, há mồm vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương lại nói: “Bây giờ cũng không rõ, người thuê côn đồ cần bản bút ký làm gì, nhưng đối phương khẳng định là ở sau khi tôi đi Lệ Phân viên, chú ý tới tôi, những kẻ này... Rốt cuộc là loại người nào?”
“Chị nghĩ, đối phương có thể là sợ chúng ta từ trong bản bút ký, phát hiện bí mật gì đi. À thì, Thiếu Dương...”
“Đúng, khẳng định là như thế, nếu có thể cầm lại bản bút ký, xem một lần nội dung ghi chép, tám phần là rõ ràng.” Diệp Thiếu Dương đem pháp khí bày ở trên mặt đất lần lượt thu lại, đứng dậy phủi phủi tay, ngẩng đầu nhìn Tạ Vũ Tình, vốn muốn nói cái gì, đột nhiên phát hiện cô cau mày, quay đầu sang một bên, vẻ mặt phi thường kỳ quái, tò mò hỏi: “Chị đây là làm sao vậy?”
Tạ Vũ Tình chà chà chân nói: “Lưu manh, còn không mặc quần!”
Mặc quần? Diệp Thiếu Dương như điện giật nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn lên trên người mình, nhất thời cả người cứng lại, cảm giác giống như đầu bị người ta dùng sức gõ một phát, vang lên ông ông: mình, thế mà lại ở truồng! !
Khăn tắm mình trước đó dùng để quấn người, không biết khi nào đã rơi xuống, bị mình giẫm ở dưới chân...
“Này, cậu mau mau mặc quần áo nha!”
Tạ Vũ Tình kêu một tiếng, giúp Diệp Thiếu Dương trở lại trong hiện thực lạnh như băng, nhịn sự xấu hổ thật lớn, luống cuống tay chân từ bên cạnh nhặt lên quần trước đó cởi ra, vừa muốn mặc, Tạ Vũ Tình một tay che mặt, đem một túi quần áo ném vào người hắn.
“Quần áo ướt sũng làm sao mặc, mặc cái này đi!”
Trong túi quần áo, là một cái áo sơmi ô vuông hoa, quần bò lửng, cùng một bao quần lót chưa mở ra...
Diệp Thiếu Dương mặt đỏ tai hồng đem quần áo mặc vào, Tạ Vũ Tình lại đem giày tất mới ném cho hắn. Diệp Thiếu Dương vừa mặc vừa ngập ngừng nói: “Khăn tắm của tôi... Rơi lúc nào thế?”
“Ở lúc cậu bắt đầu thu thập đồ đạc là rơi rồi.” Tạ Vũ Tình không quá tự nhiên trả lời.
“Cái này... Chị vì sao không nói sớm chứ?” Trong lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy bi phẫn.
Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Tôi muốn nói, nhưng cậu nói chuyện mãi, tôi không nói xen vào được, cậu cũng không phải Ngô Ngạn Tổ, cậu cho rằng ai thèm xem của cậu!”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, càng cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, ánh mắt nhìn dưới mặt đất, “Vậy, chị... Nói, chị nhìn thấy chưa?”
“Phi phi, chưa nhìn thấy, cái gì cũng chưa nhìn thấy!”
“Không thể nào, chị chưa nhìn thấy, lại làm sao biết khăn tắm của tôi rơi chứ?” Diệp Thiếu Dương nghĩ, cô ít nhất đã nhìn một cái...
Tạ Vũ Tình tức giận nhìn hắn, chưa đợi mở miệng, Diệp Thiếu Dương khoát tay, nản lòng thoái chí nói: “Được rồi chị đừng nói nữa, tôi coi như chị chưa nhìn thấy, tốt xấu để tôi nghĩ mình còn trong sạch.”
“Phi!”
Tạ Vũ Tình trợn trắng mắt, cũng không muốn thảo luận đề tài này nữa, liền hỏi: “Quần áo thế nào, vừa người không?”
“Vừa người là rất vừa người, chỉ là phong cách này có chút gì đó...” Diệp Thiếu Dương soi cái gương lớn ở trên tường, áo sơmi hoa, quần bò lửng, nếu lại đội mũ rơm cùng kính râm, hoàn toàn một tác phong nhà giàu mới nổi từ hải ngoại vệ, bất đắc dĩ nói, “Thẩm mỹ của chị, tôi cũng say mất.”
“Cậu xài tạm đi, phụ cận nơi đây chỉ một nhà đó bán quần áo, chị cảm thấy còn rất tốt nha, mặc tinh thần bao nhiêu chứ.” Tạ Vũ Tình đánh giá cao thấp hắn một cái, biến sắc, nhíu mày chỉ chỉ quần hắn.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, khóa quần quên kéo, vội vàng kéo lên.
Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho khách sạn, đem quần áo giầy Diệp Thiếu Dương cởi ra đi giặt.
Diệp Thiếu Dương nhìn nhân viên phục vụ đem quần áo của mình đóng gói mang đi, hài lòng nói: “Còn có loại phục vụ này, không tồi không tồi.”
“Cần tiền đó.” Tạ Vũ Tình nhún nhún vai, “Hơn nữa rất đắt.”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, nói: “Vậy thì phải cảm ơn chị rồi.”
“Cám ơn chị làm gì, đặt phòng dùng chứng minh thư của cậu, đợi lát nữa cậu đi tính tiền đó.”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy lời này, lập tức toàn thân đều thấy không khỏe, xoa xoa hai tay, tình chân ý thiết nói với Tạ Vũ Tình: “Gì thế, tôi là cố vấn của mấy người, coi như là nhân viên trong biên chế đi, phí dừng chân này, có thể báo cáo lên không?”
Đợi hơn mười phút, Lưu Ngân Thủy mang theo hai cảnh sát tới, hướng Diệp Thiếu Dương hỏi tình huống sự việc, liền bảo hai thủ hạ đi phòng tắm và dưới lầu điều tra lấy chứng cứ, mình lưu lại, nói cho bọn họ Vương Chiến Đông kia đã tìm được, ở trên người hắn quả thực phát hiện súng ống, nhưng người đã hôn mê, hoàn toàn không có cảm giác.
“Bọn tôi phát hiện hắn nằm ở phụ cận một cái thùng rác, đã hôn mê, nhưng rất kỳ quái, hắn trên người chỉ có một chút trầy da, đại khái chính là cậu dùng đồng tiền cắt bị thương, vết thương rất nhỏ mà thôi, hắn mạch đập nhịp tim cũng đều bình thường, nhưng sao lại không gọi tỉnh được, thật sự là kỳ quái.” Lưu Ngân Thủy nhíu mày ngưng tụ thành một sợi dây thừng, “Bọn tôi đã đem hắn đưa đến bệnh viện, chờ hắn tỉnh lại tôi lại thông báo cho cậu đi.”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau cười, bảo Lưu Ngân Thủy đem Vương Chiến Đông đưa đến nơi đây, mình có cách cứu tỉnh hắn.
Lưu Ngân Thủy tuy tỏ vẻ hoài nghi, nhưng ở dưới Tạ Vũ Tình mãnh liệt yêu cầu cũng chỉ đành làm theo.
“Bản bút ký này, là bọn tôi ở trong thùng rác kia lục soát được, hẳn là Vương Chiến Đông đặt.” Lưu Ngân Thủy nói xong, đem một bản bút ký đưa qua.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy trên mặt bìa bốn chữ “Công tác bút ký”, biết chính là quyển mình muốn tìm, trái tim vẫn luôn treo lên được đặt xuống, đưa tay tiếp nhận, đột nhiên ngẩn ra, vào tay cảm giác... Có chút không đúng lắm, sao lại nhẹ như vậy?
Vội vàng lật bìa, mở ra đến một tờ cuối cùng, nhất thời giật mình: một tờ cuối cùng có vết xé rõ ràng, hơn nữa độ dày nhìn đã giảm đi một nửa!
“Đây, đây là chuyện gì!” Tạ Vũ Tình cũng hoảng hốt.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, hỏi Lưu Ngân Thủy, “Tên còn lại đâu?”
“Còn đang điều tra, tôi để lại vài người ở phụ cận xem camera theo dõi, có tin tức sẽ cho tôi biết.” Lưu Ngân Thủy nhìn bản bút ký trong tay Diệp Thiếu Dương, nói, “Tôi vừa rồi đã lật một chút, trên đây ghi lại tất cả đều là chuyện thần thần quỷ quỷ, rất hoang đường, quan trọng lắm sao?”
Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tạ Vũ Tình lấy ra di động của bản thân, lôi ra video lúc trước ở trong tòa nhà giải phẫu quay chụp đối phó cương thi, chiếu cho hắn xem, tuy chỉ quay một cái mở đầu, sau đó thật sự đánh nhau thì dừng quay chụp, nhưng vẫn quay được hình ảnh cương thi.
Lưu Ngân Thủy xem rồi xem, mồ hôi lạnh đã chảy xuống, sau khi xem xong, một lúc lâu nói không ra lời, làm một người theo thuyết vô thần, nội dung video đã triệt để đảo điên thế giới quan của hắn...