Trên bút ký tiếp theo viết: ta mới đầu không hiểu, nhưng sau khi điều tra phát hiện, con cương thi này cùng cương thi trong thi sào không phải là một hội, tác dụng của nó, hẳn là thủ hộ thi sào: đã phòng ngừa cương thi bên trong đi ra, lại phòng ngừa người ngoài xâm nhập, mở phong ấn.
Diệp Thiếu Dương đọc tới đây, trong lòng giật mình, thì ra con cương thi lông trắng kia tác dụng là thủ hộ... Nhưng, là ai đem nó nhốt ở lầu một tòa nhà giải phẫu?
Văn tự phía dưới đã cho Diệp Thiếu Dương đáp án:
Nơi nào đó của lầu một tòa nhà giải phẫu có một thi gia phong ấn, đại khái là vì phòng ngừa cương thi lông trắng đi ra đả thương người, trải qua ta điều tra, nghiêm trọng hoài nghi là phía nhà trường làm.
Tòa nhà giải phẫu số ba, từ lúc bắt đầu xây xong đã có vấn đề lớn, đầu tiên, không có bất cứ kiến thúc sư nào sẽ đem một tòa nhà xây thành hình dạng quan tài, nếu ngươi tới mái nhà, lợi dụng phong thuỷ thuật cẩn thận quan sát, ngươi sẽ phát hiện vấn đề trong đó, tòa nhà này căn bản là không phải phòng học, mà là một cái linh đường thật lớn!
Hai chữ “linh đường”, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy cả người rét run, hít sâu một hơi, tiếp tục đọc:
Âm minh chi nhãn của cái linh đường này ngay tại phòng học 408, nhưng đây là một gian phòng học không tồn tại, hơn nữa ở lầu bốn, có một u linh phi thường đáng sợ, ta từng đi lên hai lần, đều là vận dụng pháp thuật, cực kỳ hung hiểm trốn về!
Có thể ngươi cũng chú ý tới rãnh nước đen kia, cái đó căn bản không phải rãnh nước, ta lúc ấy từng tìm đọc rất nhiều tư liệu, thời gian chính xác của vụ động đất cũng không phải năm 78, mà là sớm hơn mấy năm, sau động đất, rãnh nước đen sinh ra, tiếp theo không qua bao lâu, tòa nhà giải phẫu số ba mới xây lên.
Có người nói, rãnh nước này nối thẳng địa ngục, là sông Vong Xuyên, thân là pháp sư chúng ta khẳng định không tin, ta vẫn rất muốn đi xuống tìm tòi đến tột cùng, nhưng ta khuyết thiếu thiết bị lặn xuống nước chuyên nghiệp, không có cách nào đi xuống... Nhưng ta tin tưởng, tòa nhà giải phẫu số ba được xây lên, có quan hệ rất lớn với rãnh nước đen.
Còn có Lệ Phân viên, thật ra chỗ đáng sợ thật sự của nó, cũng không phải bản thân khu vườn, mà là vượt qua tường sân của trường học, một con đường nhỏ đi thông lên núi. Đây là kết quả do ta phân tích rất nhiều tư liệu ra xác định, nhưng ta từng đi rất nhiều lần, đều mơ hồ cảm giác được nó tồn tại, lại không có cách nào đi vào, nhưng ta có thể cảm giác được nơi đó sát khí đang tăng mạnh từng chút một, có lẽ không lâu sau, nó sẽ một lần nữa xuất hiện...
Tất cả tất cả cái này, nhìn như xa xôi, thực tế nối liền chặt chẽ, mà trung tâm trong đó, chính là phòng học 408!
Khi ta và sư muội cùng nhau hành động, ở phòng 408, chúng ta đã gặp phải lệ quỷ tập kích, sư muội vì yểm hộ ta đi ra, quyết đấu với lệ quỷ... Nàng tên Dương Tư Linh, một cô gái rất đẹp, chúng ta, vốn định cùng nhau...
Chữ viết đến nơi đây, thể chữ trở nên rất khúc chiết cùng mơ hồ, khiến người ta có thể liên tưởng đến tâm tình hắn ngay lúc đó, là khó có thể khắc chế cỡ nào.
Tư Linh vận dụng bổn môn bí pháp, chặn nữ quỷ tiến công, thân thể chia năm xẻ bảy...
Ta đem thi thể của nàng mang ra khỏi nhà lầu, ở ngoài việc vạn phần bi thống, nghĩ tới dẫn hồn cho nàng, khi đó ta mới phát hiện, hồn phách của nàng đã biến mất... Ta có thể xác định nàng chưa hồn phi phách tán, cũng chưa tới âm ty, chỉ là rất kỳ quái... Đã biến mất.
Phía dưới là ngày sinh tháng đẻ của nàng, nàng có một tấm ảnh chụp ta giấu ở trong bìa của bản bút ký, xem như vật lúc còn sống của nàng, nếu ngươi có đại thần thông, xin thay ta chiêu hồn cho nàng, ta chết cũng nhắm mắt.
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua ngày sinh tháng đẻ của Dương Tư Linh, sinh năm 1990, còn là sau chín...
Ở phía dưới ngày sinh tháng đẻ, thì không có chính văn, mà là một số tư liệu từ chỗ khác sao chép chứng minh những lời kể lại trước đó. Diệp Thiếu Dương đọc nhanh một lần, sau đó mở ra bìa của bản bút ký, cám ơn trời đất, ở mặt trước của bản bút ký trong lớp kép của trang tên sách tìm được một tấm ảnh chụp năm tấc:
Bối cảnh ảnh chụp, là một cái vườn hoa, một cô nương đứng ở trong một bụi hoa, hai tay cầm một bó hoa hồng, rất điềm tĩnh cười.
Nhìn kỹ, cô nương để tóc ngắn ngang tai, đeo một cái kính mắt, nhìn qua rất trí tuệ.
Hai bên ảnh chụp, có một chút nếp gấp thô ráp, nhìn qua giống như có người thường xuyên đem nó lấy ra ngắm, ở bên dưới còn có mấy đốm màu vàng, rất giống nước mắt.
Diệp Thiếu Dương đem ảnh chụp lật đến mặt trái, chỉ thấy bốn chữ to dùng bút máy viết: cả đời mãi yêu.
Chữ viết ngoáy, hơn nữa bên trên đốm màu vàng càng nhiều hơn nữa. Làm người ta lập tức có thể liên tưởng đến bộ dáng Lý Hiếu Cường lúc ấy cầm ảnh chụp khóc rống.
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, quay đầu nhìn lại, Tạ Vũ Tình cũng đang nhìn ảnh chụp ngẩn người, thì thào: “Đôi tình lữ này, thật đáng thương.”
Trên đời, ai lại không phải người đáng thương?
Diệp Thiếu Dương thu liễm cảm xúc, đem ảnh chụp đặt ở trên bàn làm việc, dùng bốn đồng tiền đè góc chết ảnh chụp, cầm lấy bút chu sa, vốn muốn viết lên trên ảnh chụp, nghĩ nghĩ, vẫn là không phá hư vật của người ta thì tốt hơn, vì thế tìm ra một tờ giấy tiền vàng, dùng nước phép thấm ướt, bao trùm ở trên ảnh chụp, để hai cái dính sát vào nhau.
Do đó, làm phép ở trên giấy tiền vàng, chẳng khác nào làm phép ở trên ảnh chụp, sau đó đem giấy tiền vàng kéo xuống, đối với ảnh chụp không có bất cứ ảnh hưởng nào.
Tạ Vũ Tình thấy hắn dùng bút chu sa viết xuống tên cùng ngày sinh tháng đẻ Dương Tư Linh, vội hỏi: “Cậu làm cái gì vậy?”
“Chiêu hồn, nhìn xem hồn phách cô ấy rốt cuộc ở nơi nào.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, từ trong ba lô lấy ra la bàn, bày ở đoạn trước ảnh chụp, châm một cây hương nến, từ trong ba lô nắm lên một xấp tiền giấy lỗ vuông, thiêu hủy ở trên lửa nến, để ngoài cửa sổ, trong miệng niệm: “Tiền âm phủ mở đường, thiên sư cho mời, mau mang hồn phách Dương Tư Linh đến phục mệnh!”
Tiếp theo báo ra ngày sinh tháng đẻ của Dương Tư Linh, cùng lúc đem tờ giấy tiền vàng kia cũng để sát vào lửa nến thiêu hủy, dưới sương khói xuất hiện một khuôn mặt.
Diệp Thiếu Dương cho rằng quỷ sai tiến đến, lại cầm lên một nắm tiền giấy, rải về bên đó, nói: “Sai gia vất vả!”
“Không vất vả không vất vả, hắc hắc.” Bóng người càng lúc càng rõ ràng, chỉ lo cúi đầu nhặt tiền, sau đó ngẩng đầu lên hướng Diệp Thiếu Dương cười cười gian trá.
Qua Qua!
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa phun máu, nổi giận ngay tại trận nói: “Sao lại là ngươi, ngươi trở về thì trở về, quấy rầy ta làm phép làm gì!”
Qua Qua liên tục xua tay, “Không có không có, lão đại ngươi đây không phải chiêu hồn sao, ta phụng mệnh mà đến.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ta mời là quỷ sai, có gì quan hệ với ngươi?”
Qua Qua lăn một cái xuống mặt đất, ôm lấy chân Tạ Vũ Tình, cười cợt nói: “Vũ Tình tỷ lại gầy đi rồi.”
Tạ Vũ Tình lập tức lộ ra mỉm cười, đưa tay gõ nó một phát, “Dẻo mồm, lát nữa tỷ mua đường cho ngươi—— không đúng, hoá vàng mã cho ngươi.”
“Ngươi trở về cho ta!” Ngón tay Diệp Thiếu Dương búng ra một đạo cương khí, như một sợi roi, đánh vào trên mông Qua Qua, Qua Qua ôm mông kêu đau ngao ngao, oán giận hẳn lên.
Tạ Vũ Tình bởi vì Qua Qua nịnh hót một câu, trong lòng hưởng thụ, ôm tâm tình bất bình, che ở trước người Qua Qua, nhíu mày nói với Diệp Thiếu Dương: “Cậu có thể đừng tùy tiện động thủ hay không, người ta còn là trẻ con!”