Diệp Thiếu Dương thuận miệng bất mãn nói: “Cũng không phải con chị, chị bảo vệ làm gì.”
Tạ Vũ Tình trợn hai mắt: “Nó là con cậu!”
Qua Qua tránh ở phía sau cô cười cợt nói: “Đừng tranh nữa, hai người một người là cha ta, một người là mẹ ta.”
Tạ Vũ Tình có chút xấu hổ ‘Phốc’ một tiếng cười lên.
Diệp Thiếu Dương đối mặt Qua Qua, tay trái nắm pháp quyết chữ thập, nói: “Ta đây đang làm chính sự, không có thời gian chơi với ngươi, thằng nhóc, ngươi mau khai ra cho ta, chuyện rốt cuộc là thế nào!”
Qua Qua khoanh tay trước ngực, đắc ý vênh váo nói: “Lão đại, tiểu đệ ngươi nay đã lên làm quỷ sai, ở dưới trướng Tần Quảng vương làm một gã công tào, chuyên quản có cầu tất ứng, thời điểm ngươi thỉnh quỷ, ta vừa nghe là thanh âm của ngươi, liền vội vàng lên đây.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, “Ngươi cũng làm quỷ sai rồi?”
“Hắc hắc, không chỉ ta, con ngươi Thất Bảo, còn có một đám tiểu quỷ kia, bây giờ cũng đều vào biên chế rồi, nghe ta hiệu lệnh.”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, rất nhanh nghĩ đến một vấn đề: vì sao quỷ phó cùng yêu phó của mình đều bị âm ty thu vào biên chế rồi, đây là có trò gì vậy? Liền hỏi: “Âm ty vì sao phải phong quan cho ngươi?”
Qua Qua nhún vai, “Không nói, có thể là thấy chúng ta quá nhàn rỗi, sợ chúng ta gây chuyện đi, dứt khoát phong cho chức quan nhàn tản dễ quản lý, cái này cũng là chuyện gần đây, ta tính đến nói cho ngươi, còn chưa kịp đâu. Lão đại nếu không thích, ta sẽ không làm nữa.”
Diệp Thiếu Dương biết từ trong miệng của nó hỏi cũng không được gì, nói: “Làm, vì sao không làm, tương lai ta đi địa phủ làm việc, tốt xấu có mấy đứa các ngươi chiếu cố. Đúng rồi, Tiểu Bạch cùng Tiểu Thanh thế nào rồi?”
“Bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ rồi, không có việc gì cả, lão đại yên tâm.”
Diệp Thiếu Dương vốn định tán gẫu thêm một lúc với nó, nghĩ đến chuyện trước mắt cần làm, liền bảo nó đi Thôi Phủ Quân nơi đó chạy một chuyến, tra một phen chỗ hồn phách của Dương Tư Linh.
Qua Qua lập tức đi xuống, qua vài phút thì trở về, tỏ vẻ chỗ Tần Quảng vương không có ghi chép Dương Tư Linh tới âm phủ, hơn nữa Dương Tư Linh ở trên sổ sinh tử còn có năm mươi năm dương thọ.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, còn dương thọ, lại ngoài ý muốn tử vong, cái này mới là thật sự chết oan chết uổng, hơn nữa tất nhiên là tà vật làm hại, nhưng quỷ hồn đã chưa đi âm ty đưa tin, nói rõ nhất định còn ở nhân gian.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, lại bảo Qua Qua đi hái cho mình một cây cỏ Oan Hồn trở về, Qua Qua nhận lệnh mà đi, qua chốc lát lại trở về, trong tay cầm một cây cỏ nhỏ màu tím, bộ dáng rất giống đậu nha, đỉnh có một không có mở ra phiến lá.
“Đây là cái gì?” Tạ Vũ Tình tò mò hỏi.
“Cỏ Oan Hồn bốn lá, lá mọc bốn phiến, có thể xem sinh, tử, hồn, oan.” Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra một tấm linh phù để trống, bên trên viết xuống tên họ cùng ngày sinh tháng đẻ của Dương Tư Linh, lại một lần nữa đốt, dùng sương khói hun cỏ Oan Hồn.
“Vô vi đại đạo, thiên tri nhân tình; vô vi yểu minh, quỷ kiến nhân hình! Cấp cấp như luật lệnh!” Diệp Thiếu Dương niệm xong, lấy ra một đồng tiền lớn đúc mẫu, đem cỏ Oan Hồn từ trong lỗ đồng tiền xuyên qua, chỉ một thoáng, phiến lá mở ra thành bốn cánh, phân biệt vì đỏ, trắng, lam, thanh bốn màu, trong đó một cánh màu lam nhanh chóng héo rút.
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, lông mày nhíu lại, lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy, hồn phách rõ ràng tồn tại, chưa bị toái hồn, vì sao biểu hiện không ở nhân gian, Quỷ Vực không có, nhân gian không có, vậy có thể ở đâu?”
Tạ Vũ Tình tò mò nói: “Cậu làm sao nhìn ra được?”
“Lá cây màu lam đại biểu sinh mệnh, héo rũ, nói rõ người đã đã chết. Nhưng lá cây còn lại vẫn an ổn, nói rõ hồn phách vẫn hoàn chỉnh, cái này cũng thật quái, nếu hồn phách ở nhân gian, thời điểm tôi làm phép hẳn là cảm giác được... Nhưng tôi dù một chút cảm giác cũng không có.”
Diệp Thiếu Dương cau mày, nghĩ không ra nguyên cớ, đành phải hàn huyên với Qua Qua một hồi, bảo nó ở bên dưới cẩn thận làm việc, có tình huống mau đến thông báo. Sau đó Qua Qua lưu luyến không nỡ mà rời khỏi.
Diệp Thiếu Dương mang theo Tạ Vũ Tình, lại đọc bút ký, đáng tiếc nửa quyển sau chẳng biết đi đâu, trên đó khẳng định còn có không ít manh mối, bây giờ cũng chỉ có thể mong đợi Lưu Ngân Thủy bên kia, sớm một chút đem kẻ còn lại bắt được, lấy được một nửa kia của bút ký.
Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng lấy ra một quyển vở, tham chiếu sự kiện cùng manh mối trên bút ký ghi lại, tổng kết ra vài điểm quan trọng, ghi lại, nói với Tạ Vũ Tình: “Trước không quản Dương Tư Linh này, căn cứ Lý Hiếu Cường điều tra nhắc nhở, chúng ta bây giờ có vài phương hướng điều tra: người cao tuổi lẩm cẩm kia, cũng chính là người sống sót trong kiếp nạn năm đó lần đó, nếu có thể thu được khẩu cung của lão, đó mới là manh mối trân quý nhất.
Còn có đằng sau Lệ Phân viên, con đường nhỏ thần bí không biết tồn tại hay không, cùng với phía dưới rãnh nước đen, rốt cuộc cất giấu cái gì; đúng rồi, chủ yếu nhất là đi tòa nhà giải phẫu, đi phòng học 408 còn có tầng cao nhất nhìn xem, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao Lý Hiếu Cường nói nơi đó giống linh đường.”
Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ nói: “Theo ý kiến của Lý Hiếu Cường, việc lạ xảy ra ở mấy nơi này, trên thực tế là một sự kiện, vì sao nói như vậy?”
“Cái đó phải điều tra mới biết được.” Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, chuyện này, quả thực phức tạp khiến người ta giận sôi.
Tạ Vũ Tình nói: “Chị cảm thấy nên tìm phía nhà trường đàm phán trước, buộc bọn họ thừa nhận trường học có ma quỷ quấy phá, sau đó đem tình huống bọn họ nắm giữ nói cho chúng ta biết, cũng có thể trợ giúp phá án a.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Đợi lát nữa cùng đi.”
Tạ Vũ Tình cũng phân tích một phen tình huống hiện tại, làm một cảnh sát, cô quan tâm nhất là: là người nào một mực thuê người theo dõi Diệp Thiếu Dương, hơn nữa ra tay cướp đoạt nhật kí, người này phải tìm ra, bằng không tương lai có lẽ so với ác quỷ còn khó chơi hơn.
“Ở trước khi tìm ra người này, chúng ta phải có thi thố phòng bị.” Tạ Vũ Tình hướng hắn nhíu mày, “Chị làm bảo tiêu cho cậu, ví dụ cậu vào tòa nhà điều tra, chị sẽ ở bên ngoài thủ, chị xem ai có thể nhìn lén được tình huống bên trong.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Chị không sợ người ta bắn lén, một phát cho chị xuống mồ.”
“Hắn hẳn là không dám.” Tạ Vũ Tình nói, “Chị cẩn thận nghĩ rồi, kẻ đó thuê hai người đem cậu chặn ở trong phòng vệ sinh, lẽ ra dưới loại tình huống đó, trong tay có súng, vốn có cơ hội giết chết cậu, nhưng bọn hắn không làm như vậy, chỉ là đoạt bản bút ký, cậu nói vì sao?”
Không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, cô nói tiếp:
“Thứ nhất, không muốn làm lớn chuyện. Dù sao đối với cảnh sát mà nói, đối đãi vụ án cướp giật cùng giết người, cường độ điều tra cùng số người tham dự hoàn toàn khác nhau, thứ hai, có thể mục đích của hắn chỉ là ngăn cản cậu tiếp tục điều tra, không muốn giết người.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, đồng ý lời cô nói, mình còn nghĩ tới loại khả năng thứ ba, nhưng cũng không nói ra.
Lập tức gọi điện thoại cho lão Quách trước, đem tình huống thi sào nói rõ, bảo hắn chuẩn bị một chút, qua đây tìm mình.
Cúp điện thoại, đợi một hồi, Lưu Ngân Thủy gọi điện thoại tới cho Tạ Vũ Tình, nói cho cô kết quả bước đầu điều tra, cũng chính là không có kết quả ——