Ngô Hải Binh nhíu mày nói: “Tôi chưa nghe hiểu, người chết rồi làm sao còn...”
Đội trưởng bảo an tiến lên, thấp giọng nói: “Là thật sự chết rồi, khi bọn tôi phát hiện cô ấy, cô ấy dùng dao phẫu thuật đem bụng mình rạch ra, ruột cũng xoắn đứt rồi, lúc ấy cũng đã chết, nhưng nửa đường...”
Ngô Hải Binh sửng sốt một hồi, xin giúp đỡ nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp tiên sinh có thể cứu cô ấy hay không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Lời này của anh nói có vấn đề, cô ấy đã chết, khí quan suy kiệt, không cứu được nữa.”
Tạ Vũ Tình đẩy hắn một phát, nói: “Cậu đi thu hồn gì đó đi, để cô ấy bất động, không phải xong rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nào có đơn giản như vậy, cô ấy bây giờ nhìn qua sống sờ sờ, đợi lát nữa tôi khiến cô ấy không thể động đậy nữa, các người lại nói cô ấy là tôi giết chết, tôi không cãi rõ được.”
Tạ Vũ Tình giật mình, nói: “Cậu sao có thể có loại băn khoăn này?”
“Nói nhảm, tôi trước kia đã từng gặp phải, khi đó còn trẻ, đi khai quang, gặp được cương thi không nói hai lời đem thi hoá khí, kết quả người nhà đó úp sọt tôi, nói người là bị tôi giết chết, cho nên trải qua một lần đó, tôi sợ rồi.”
Tạ Vũ Tình tò mò hỏi: “Vậy sau đó cậu xử lý như thế nào?”
“Lúc ấy còn trẻ xúc động, giết hết sạch bọn họ.”
“Cái gì!” Mấy người đều sợ hãi kêu lên.
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: “Là câu hồn, làm bọn họ đều thể nghiệm một phen cảm giác tử vong, cũng không dám quấy tôi nữa.”
Ngô Hải Binh biết lời này của hắn là có ám chỉ, cùng đội trưởng bảo vệ nhìn nhau một cái, cùng nhau xua tay, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không, chỉ cầu làm cho người chết dừng lại, khôi phục hình thái thi thể.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới tới trước mặt nữ tử kia, bảo mấy người dùng gậy đè cô ấy đem cô ấy lật lại. Mấy người thật không dễ dàng gì mới khống chế được cô ấy như vậy, nào dám, nhỡ đâu chạy mất thì phiền toái. Cuối cùng vẫn là Ngô Hải Binh nghiến răng một cái phê chuẩn, vì thế mấy người buông lỏng gậy, nữ tử sau khi cảm giác được, lập tức lật người, hai tay bắt lấy gậy, dùng sức hướng bên người mình lôi tới.
“Chống đỡ một lát, không cho thêm người tới.” Diệp Thiếu Dương nói xong, cúi đầu hướng trên người nữ tử đánh giá, trên người nữ tử mặc áo ngủ màu hồng, từ ngực đến bụng, có một vết thương rất khoa trương, da thịt giống như quần áo lật sang hai bên, bởi vì trước đó nằm úp sấp trên mặt đất ma sát, nội tạng chảy ra, bị máu tươi dính vào nhau, chảy tuồn tuột khắp nơi, nhìn qua ghê tởm không tả nổi.
Trong mấy người dùng gậy đè chặt cô, có tiểu tử định lực không đủ, há mồm nôn luôn, uế vật phun đến trên người nữ tử.
“Anh làm thế bảo tôi xuống tay như thế nào!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, không chậm trễ nữa, từ trong đai lưng lấy ra một tấm linh phù để trống, dùng bút chu sa viết vài nét, dán lên trên mặt nữ tử, cô ta vốn còn nhe răng trợn mắt giống như bị làm phép định thân, đột nhiên không nhúc nhích.
“Đứng lên đi!” Ở dưới sự thúc giục của Diệp Thiếu Dương, mấy bảo an hoàn toàn ngây ra kia mới hồi phục tinh thần, thử thăm dò bỏ gậy ra, nữ tử quả nhiên không nhúc nhích.
“Thế này... Không có việc gì nữa?” Ngô Hải Binh chen lên, không thể tưởng tượng nói.
“Cô ấy vẫn là một xác chết biết đi, chỉ là bị Định Thân Phù cố định, anh không thấy toàn thân cô ấy cứng ngắc sao.” Diệp Thiếu Dương ngồi xổm bên cạnh nữ tử, bắt lấy một cánh tay của cô, lấy tay hoạt động một hồi vị trí khuỷu tay của cô, sau đó bắt lấy cổ tay, dùng sức rung lên, đặt ngang hai ngón tay trỏ và giữa, đè kinh mạch một đường chạy lên, đem hồn phách đuổi vào Định Thi Phù.
Cánh tay này lập tức liền mềm nhũn hạ xuống.
Sau đó Diệp Thiếu Dương lại bắt lấy một cánh tay khác của cô, làm tương tự một lần, khiến hai cánh tay đều rũ xuống, sau đó ở huyệt vị trên vai cùng trên cổ đều điểm vài cái, hướng Định Thi Phù thổi một hơi, phù văn bên trên lập tức sáng lên một hào quang u ám, như sóng nước lưu động.
Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi, nhíu mày nói: “Việc lạ!”
Tạ Vũ Tình lập tức chen lên, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, nhìn nữ thi nói: “Người này sau khi chết bị tách hồn rồi, ba hồn bảy vía lệch vị trí, cho dù bây giờ câu hồn, cũng giống như người điên thôi.”
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Quỷ cũng có kẻ điên?”
“Nói nhảm, hồn phách lệch vị trí, hoàn toàn không còn tri giác, biểu hiện ra ngoài tựa như người điên ở nhân gian, hơn nữa cô ấy chịu oán khí thúc giục hóa, có khuynh hướng bạo lực, nhưng không phải cương thi thật sự.”
Tạ Vũ Tình nói: “Nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp, cậu cứ nói làm thế nào đi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Ngô Hải Binh, nói: “Tìm cho tôi một mảnh vải đỏ, còn có mấy sợi dây thừng to, vải đỏ phải dài ba mét, rộng một mét rưỡi.” Khẽ ngẩng đầu nhìn thấy trên lầu dạy học treo biểu ngữ vải đỏ: “Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo xxx đến trường ta chỉ đạo công tác “
Chỉ chỉ nói: “Tôi thấy cái này được đó.”
Ngô Hải Binh vội vàng chỉ huy mấy người bảo vệ đem biểu ngữ tháo xuống, Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình hỗ trợ mình, dùng Diệt Linh Đinh làm kéo, nhanh chóng cắt giảm thành vài dải, quấn ở trên người nữ thi, bọc rất kín kẽ, chỉ lộ ra ngũ quan, sau đó lấy ra Thập Bát Thần Châm, châm kim ở toàn thân cao thấp trên mấy đại quỷ huyệt của nữ thi, sau đó dùng giấy tiền vàng chấm nước, sau đó đắp ở trên mặt nữ thi.
Sau khi xong việc, Diệp Thiếu Dương thở hổn hển, từ trong ba lô lấy ra một chai nước sạch, ngồi trên mặt đất bắt đầu uống.
Tạ Vũ Tình đi lên, nhìn nữ thi bị gói như cái bánh chưng, nói: “Thế nào rồi?”
“Đã tách hồn tổ hợp lại, cần tu dưỡng một lúc.” Diệp Thiếu Dương nhìn thời gian trên di động, nói: “Mười phút là được.” Gọi tới Ngô Hải Binh, hỏi hắn chuyện cô gái này là thế nào.
“Cô nương này là sinh viên trường học chúng tôi, tên là Lý Tiểu Hoa, năm nay là đại học năm thứ hai, kỳ nghỉ ở căn tin trường học chúng tôi làm việc ngoài giờ, nhưng đã vài ngày không đi làm, về sau bạn học làm ở cùng chỗ đến ký túc xá cô ấy tìm kiếm, tìm được một phong di thư, trong nhà cô ấy xảy ra chuyện không hay, cô ấy muốn quyên sinh, người bạn học này vội vàng báo cáo cho trường học, sau đó chúng tôi tìm kiếm các kiểu, cũng chưa tìm được.”
Ngô Hải Binh bảo đội trưởng đội bảo vệ phát hiện thi thể tiếp tục nói.
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc nghe một lần, biết được thi thể là đại khái nửa giờ sau, đội bảo vệ ở trên đường tuần tra thường quy, ở đầu đường phụ cận Lệ Phân viên phát hiện, lúc ấy thi thể toàn thân cứng ngắc, sắc mặt xanh mét, cầm trong tay một con dao giải phẫu, khoang bụng mở ra, ruột chảy đầy người, nhìn sơ qua là đã chết, nhưng chưa có mùi thối, nói lên thời gian tử vong chưa lâu.
Bởi vì trước đó Ngô Hải Binh từng có dặn dò, một khi phát hiện thi thể, phải mau chóng nâng đi, sợ bị sinh viên nhìn thấy, sinh ra ảnh hưởng không tốt, cho nên bọn họ sau khi chụp ảnh, thì vài người đi lên khiêng, muốn đưa tới phòng an ninh trước đã rồi tính tiếp, kết quả đi được nửa đường, thi thể đột nhiên tỉnh lại, há mồm cắn cánh tay một người bảo vệ không chịu nhả.
Lúc ấy mọi người đều bị dọa chạy mất, nhưng còn có đồng nghiệp ở đó không rõ sống chết, vì thế đội trưởng bảo vệ dẫn đầu, trở về cầm gậy, chạy qua cùng nhau động thủ, đem thi thể đè chặt, người đồng nghiệp kia bị cắn đứt một miếng thịt, cũng giãy thoát ra được, đã được đưa đến bệnh viện...
Đội trưởng bảo vệ nói xong, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay vái, bảo hắn cứu người đồng nghiệp kia.