Diệp Thiếu Dương vẽ một lá Khư Âm Phù, bảo hắn cầm cho vị bị thương kia: “Trước đốt thành nước bùa, sau khi uống xong, tìm lá ngải đốt cháy, dùng khói hun vết thương, sau đó dùng rượu gạo hấp bánh bao bôi lên, một ngày sẽ không sao.”
“Được được, tôi lập tức đi.” Đội trưởng bảo vệ thật cẩn thận thu hồi lá bùa, sau khi được Ngô Hải Binh đồng ý, vội vàng chạy.
Diệp Thiếu Dương cười nói với Ngô Hải Binh: “Người đội trưởng bảo vệ này của anh không tệ, bình thường gặp được xác chết vùng dậy, sớm đã không biết trốn đi đâu rồi, hắn lại dám dẫn người xông về, còn tích cực đưa thuốc cứu người cho người ta như vậy.”
Ngô Hải Binh gật đầu nói: “Đúng đúng, sau này tăng lương cho hắn.”
Một bảo vệ bên cạnh nghe thấy lời này lập tức phản bác: “Cái gì vậy, lão Vương lúc bình thường nhát gan nhất, nhưng bị thương đó là tiểu Vương, cháu ruột hắn, hắn có thể không bỏ sức sao.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Vài phút sau, giấy hoàng phiếu đắp ở trên mặt Lý Tiểu Hoa bắt đầu biến thành màu đen, hơn nữa toát ra khí nóng hôi hổi.
Diệp Thiếu Dương đem giấy hoàng phiếu đốt, rất nhanh đã cháy thành tro, rõ ràng chỉ có tờ giấy, nhưng lúc thiêu đốt lại phát ra tiếng “Xèo xèo”, toát ra khói đặc màu vàng.
Diệp Thiếu Dương nhìn khói đặc lên trời, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ: oán khí thật mạnh!
Có thể xác định, oán khí này tuyệt đối không thuộc về bản thân Lý Tiểu Hoa.
Chờ giấy hoàng phiếu được đốt xong, Diệp Thiếu Dương đem tro giấy bao trùm ở trên mặt thi thể dùng Thái Ất Phất Trần quét đi, điểm một phát ở trên ấn đường quỷ huyệt, trong miệng niệm: “Thiên Địa Vô Cực!” Vặn phất trần ngược hướng, vặn thành hình dạng một cái quẩy, kéo ra phía ngoài, đem một bóng người kéo ra, sau đó rung lên phất trần, tua phất trần bay lên, đem bóng người thu vào bên trong.
Diệp Thiếu Dương đem Thái Ất Phất Trần cất đi, nói với Ngô Hải Binh: “Được rồi, bảo người ta đem thi thể nâng đi, nên làm gì thì làm cái đó.” Xuyên thấu qua khe hở tường người do bảo vệ hình thành, nhìn đám đông sinh viên bên ngoài, nói: “Hữu tình nhắc nhở, nhớ phải nghĩ một lời đồn, dùng để bác bỏ tin đồn, dù sao thứ này là điều mấy người sở trường nhất.”
Ngô Hải Binh xấu hổ gật gật đầu, nói: “Chúng ta bây giờ đi làm gì?”
“Tìm chỗ yên tĩnh, thẩm vấn quỷ.”
Ở trong phòng an ninh nhỏ hẹp, Diệp Thiếu Dương buông rèm xuống, đóng chặt cửa, bên cạnh chỉ có Tạ Vũ Tình và Ngô Hải Binh. Diệp Thiếu Dương ở trên không xõa ra Thái Ất Phất Trần, một bóng người rơi xuống, chính là Lý Tiểu Hoa.
Ngô Hải Binh lần đầu tiên thật sự nhìn thấy quỷ, khẩn trương hít sâu một hơi.
Lý Tiểu Hoa phủ phục trên mặt đất, bắt đầu có chút dại ra, nhưng một lát sau, mắt từng chút một sáng lên, cuối cùng hai tay ôm mặt, bắt đầu khóc.
Diệp Thiếu Dương biết đây là hồn phách của nàng thông thiên tri, biết mình đã chết, cảm hoài vì vận mệnh của mình, nhưng khóc lâu như vậy, sẽ sinh ra oán khí, vì thế khuyên giải an ủi: “Lý Tiểu Hoa, sống chết có số, ngươi kiếp này chết thảm, hoặc dương thọ chưa hết, kiếp sau tất nhiên có bồi thường, không cần quá độ chấp niệm.”
Lý Tiểu Hoa chậm rãi dừng khóc, nằm úp sấp ở trên mặt đất, hướng Diệp Thiếu Dương vái một cái, nói: “Cảm ơn đại pháp sư sư cứu.”
Diệp Thiếu Dương thấy cô khôi phục tỉnh táo, liền tiến vào chính đề, bảo cô đem tình huống mình tử vong kể một lần.
Nhắc tới nguyên nhân chết của mình, Lý Tiểu Hoa lại buồn, nhưng vẫn khống chế được cảm xúc, chậm rãi kể lại.
“Tôi thật ra, căn bản là không muốn tự sát... Viết di thư kia, cũng chỉ là một loại phát tiết mà thôi, về phiền não lúc còn sống của tôi, thì không làm phiền đại pháp sư lắng nghe, tôi chỉ nói về tình huống xảy ra chuyện đi, buổi tối hôm trước, tâm tình tôi rất không tốt, một người đi ra ngoài giải sầu, vừa nghĩ tâm sự, tôi cũng không nghĩ tới như thế nào lại đi đến phụ cận Lệ Phân viên.
Tôi nghĩ đến nơi đó ma quỷ quấy phá, có chút sợ hãi, liền muốn đi về, đúng lúc này, tôi nhìn thấy một bạn nam trên lớp đi tới, hàn huyên vài câu, hắn hỏi tôi có đi quán bar giải sầu hay không, tôi vốn tâm tình không tốt, liền đồng ý.
Hắn nói có quán bar không tệ, nhưng cần lên đường lớn, từ cửa bắc bên cạnh Lệ Phân viên đi ra ngoài mà nói gần hơn một chút, vì thế tôi liền đi theo hắn.”
Nghe đến đó, Tạ Vũ Tình nhịn không được nói: “Đợi một chút, hai người chỉ là bạn học, cô đã dám theo hắn đi quán bar, cô cũng không lo lắng uống rượu gì?”
Lý Tiểu Hoa hơi cúi đầu, nói: “Lúc ấy nghĩ tới, hắn dẫn tôi đi uống rượu, có thể là có ý đồ gì, nhưng người bạn học đó của tôi rất đẹp trai, nếu thật sự xảy ra cái gì đó, ừm, tôi cũng coi như là một loại phát tiết.”
Tạ Vũ Tình cười khổ: “Được rồi, cô tiếp tục nói.”
Lý Tiểu Hoa nói tiếp: “Bọn tôi đi mãi đến phía sau Lệ Phân viên, nơi đó chúng tôi trước kia coi như là từng đi, Lệ Phân viên tuy ma quỷ quấy phá, nhưng con đường nhỏ kia ở cửa bắc vẫn luôn rất an toàn. Chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu, kết quả hắn đột nhiên cả kinh, nói cửa bắc nơi đó có quỷ đuổi theo, tôi tuy không thấy quỷ, nhưng hắn biểu hiện rất chân thực, hơn nữa loại hoàn cảnh đó, rất dễ dàng làm người ta sợ hãi.
Tôi liền chạy theo sau hắn, cũng không biết chuyện là thế nào, chạy đến trên một con đường nhỏ từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, bên cạnh đường nhỏ có một rãnh nước, hai bên mọc đầy hoa phi thường đẹp, bây giờ nghĩ tới, tôi mới biết được đó là hoa Bỉ Ngạn, cũng chính là hoa Mạn Thù Sa...”
Diệp Thiếu Dương nghe được ba chữ “Hoa Bỉ Ngạn”, bị dọa toàn thân giật mình, nhịn không được xen mồm nói: “Không có khả năng, nhân gian sao có thể có hoa Bỉ Ngạn!”
“Là thật, con đường nhỏ đó, tôi từ trước tới giờ đều chưa từng đi, tôi bây giờ tuy đã thông thiên tri, nhưng vẫn không nhớ nổi đó là nơi nào, trên cảm giác giống như một chỗ đã tồn tại, lại rất xa xôi... Chúng tôi theo đường nhỏ đi lên, kết quả nhìn thấy vài người áo đen xách đèn lồng, từ đối diện đi tới, hắn đột nhiên dừng bước, tôi xông lên tóm chặt cánh tay hắn, hỏi là chuyện gì xảy ra.
Hắn vừa quay đầu, tôi nhìn thấy một khuôn mặt, bên trên tất cả đều là lỗ nhỏ màu đen, rậm rậm rạp rạp, trong đó có xanh bầm, có lở loét, ghê tởm...”
Bởi vì cô đã biến thành quỷ, đối với “đồng loại” mất đi loại sợ hãi thân là con người, cho nên khi kể lại ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng nghe vào trong tai đám người Diệp Thiếu Dương, nhồi sọ bộ dáng đó, sắp nôn ra ngay tại chỗ. Tạ Vũ Tình cùng Ngô Hải Binh không ngừng nuốt nước miếng.
“Lúc ấy tôi sợ hãi đến cực điểm, nhưng không biết vì sao chưa ngất đi, sau đó hắn liền biến mất, tôi thấy những người đốt đèn lồng kia càng lúc càng gần, liền xoay người chạy trở về, kết quả không chạy được mấy bước, liền nhìn thấy một nữ quỷ, vặn vẹo thân thể, từ trước mặt tôi đi tới, cô ta mặc quần áo người thường, tóc dài cỡ như tôi, rối tung ở phía trước, cả người vặn vẹo đi tới.
Tôi vừa hò vừa hét, ở thời điểm đó, tôi đột nhiên nhớ tới trong túi của mình có dao giải phẫu ——trong kỳ nghỉ, tôi bởi vì ở lại trường, báo lớp giải phẫu, quy củ của chúng tôi là mọi người dùng dao giải phẫu của bản thân, dùng xong mỗi ngày mang đi... Tôi lúc ấy liền đem dao giải phẫu lấy ra, hướng nữ quỷ kia, cái này cũng là một loại phản ứng bản năng đi.
Thời điểm cô ta sắp đến trước mặt tôi, đột nhiên không thấy nữa, sau đó tôi cảm thấy sau lưng có người thổi khí, quay phắt đầu lại, sau đó... Tôi nhìn thấy một khuôn mặt quỷ trống trơn cái gì cũng không có, sợ tới mức ngã vật xuống đất, lúc bò dậy, trong giây lát nhìn thấy một cái bóng ở phía sau tôi, tôi lúc ấy đã hoàn toàn mất đi lý trí, cầm dao giải phẫu không ngừng đâm tới, đem bụng cô ta đâm thủng, máu nóng bỏng rơi ở trên thân tôi, tôi cảm giác được phỏng...”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy thanh âm cô bởi vì kích động mà dần dần run rẩy, chậm rãi hít vào, mơ hồ đã đoán được cái gì.