Diệp Thiếu Dương thầm than một tiếng, không khỏi đi về phía con đường nhỏ, vừa bước lên phiến đá trải thành nền đường, phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn hai người bọn Tạ Vũ Tình, muốn bảo bọn họ đừng có tới theo, kết quả Ngô Hải Binh vẫn ở tại chỗ, nhưng Tạ Vũ Tình đã đi theo mình, không có cách nào cả, đành phải dặn cô cẩn thận một chút, cũng bảo Ngô Hải Binh đừng đi lung tung khắp nơi, ở lại tại chỗ chờ mình.
Sau khi lên con đường, nhiệt độ không khí giống như lập tức giảm mấy độ, ngay cả ánh sáng cũng u ám đi rất nhiều.
Diệp Thiếu Dương rút xuống Câu Hồn Tác, sắc mặt ngưng trọng bắt đầu nhìn xung quanh, tới ven đường, quan sát một chút những cây cối kia, phát hiện cây cối chỉ có một loại cây sồi.
Diệp Thiếu Dương lòng trầm xuống, từ trên cây sồi hái xuống một trái cây lẫn cả vỏ, dùng sức cạy ra, ở giữa là hạt dẻ, lấy Diệt Linh Đinh mở ra, bên trong thế mà lại không phải nhân hạt dẻ màu vàng, mà là... một mảng tựa như thịt nát, chảy chất lỏng màu đỏ giống máu, phát ra mùi giống như thịt thối.
Tạ Vũ Tình bịt mũi, giật mình nói: “Tại sao có thể như vậy, đây là trái gì!”
“Quỷ Nhục quả.” Diệp Thiếu Dương chán ghét đem trái cây ném xuống, ngẩng đầu nhìn cành cây treo đầy trái cây, lẩm bẩm: “Đây không phải cây sồi bình thường, cái này gọi là gỗ sồi tơ vàng, cũng gọi là gỗ hương tơ vàng, sau khi gỗ mục, sẽ lưu lại rất nhiều tổ chức giống như tơ vàng, hơn nữa rất thơm...”
Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Cái này nào có thơm, thối như vậy.”
“Nghe tôi nói xong, gỗ hương tơ vàng sở dĩ thơm, là vì cây cối có một loại đặc tính, bên trong giống như cây lim, sinh trưởng phi thường nhanh, nếu sâu bọ chui vào trong cây cối, không cần bao lâu sẽ trưởng thành, đem sâu bọ giết chết cũng hấp thu dinh dưỡng, chuyển hóa đến trong trái cây, phát ra mùi thơm... Nếu trong cây từng hấp thu máu thịt người chết, bộ phận không tiêu hóa được cũng sẽ truyền đến trong trái cây, như vậy trái cây liền biến thành thịt thối...”
Tạ Vũ Tình nghe xong, ngơ ngác nhìn trái cây bị Diệp Thiếu Dương ném xuống đất, thịt thối cùng máu tản ra ở trên mặt đất, nhìn qua càng thêm ghê tởm.
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ thân cây gỗ hương tơ vàng, nói: “Nhìn kỹ xem, có vấn đề gì?”
“Thân cây rất to, giống như phụ nữ có thai.”
Diệp Thiếu Dương hài lòng cười cười, lấy ra một lọ nước phép, hắt vào trên thân cây, lập tức toát ra một làn khí trắng, tiếp theo cây cối giống như mục nát, mềm đi từng chút một.
Diệp Thiếu Dương tay cầm Diệt Linh Đinh, thoải mái cắm vào vỏ cây, móc xuống một khối lớn thịt cây, tiếp tục moi, thẳng đến khi mũi dao cảm giác được vật cứng, dùng Thái Ất Phất Trần quét qua, nhìn vào bên trong, rõ ràng là một khuôn mặt người vàng như nến, toàn thân hoàn toàn được khảm ở trong thân cây, đã hầu như thành một thể cùng cây cối, nhìn xanh xao vàng vọt, chỉ có thể nhìn ra đại khái hình dáng khuôn mặt người, ngay cả nam nữ cũng không cách nào phân biệt.
“Cái này...” Tạ Vũ Tình cả kinh nói không ra lời, theo bản năng chen lên muốn nhìn cẩn thận, kết quả khuôn mặt người nọ đột nhiên mở mắt, miệng mở ra, trong miệng phát ra một đợt tiếng kêu quái dị, miệng không có lấy một cái răng, cũng không có lưỡi, tối om, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tạ Vũ Tình nào ngờ được người này sẽ đột nhiên sống lại, bị dọa nhảy dựng, vội vàng trốn tới phía sau Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương dùng Diệt Linh Đinh đâm thủng cái trán khuôn mặt kia, máu màu đen, kẹp lẫn một đống thịt nát ào ào chảy ra, tản mát ra mùi hôi thối.
Chỉ chốc lát thờ gian, khuôn mặt vốn no đủ liền bẹp xuống, giống như một tấm da dán ở lõi cây, cũng không thể nhúc nhích nữa.
“Người, người này bị nhốt trong cây đã bao lâu, sao còn chưa chết chứ!” Tạ Vũ Tình không thể tưởng tượng ồn ào hẳn lên.
“Người đương nhiên là đã chết, chỉ là thân thể bị cái cây hấp thu, hình thành một thể với cây cối.” Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn khuôn mặt người chỗ lõi cây, nói: “Chẳng qua là rất kỳ quái, lợi dụng búp bê người lõi cây để tu luyện, đây chính là Nam Dương tà thuật...”
“Chẳng lẽ trong những cái cây này đều nhốt người sao?” Tạ Vũ Tình nhìn quanh các cây cối phụ cận, run bần bật nói.
Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghe được một đợt tiếng vang sột soạt, quay đầu nhìn, từ cuối con đường nhỏ, cây cối hai bên lần lượt lay động hẳn lên, lá rụng trên đất cuộn lên, hội tụ thành một gió xoáy, từ đối diện điên cuồng cuốn tới.
“Oán khí thật mạnh!”
Ở trên địa bàn của đối phương, thực lực người ta được cộng thêm, Diệp Thiếu Dương cũng không dám tùy tiện tiến công, huống hồ Tạ Vũ Tình còn ở phía sau mình, phải bận tâm cho cô một chút, vì thế nâng tay, ném ra một vốc tiền Ngũ Đế, rơi xuống đất, vừa lúc hình thành phương vị Bắc Đẩu Thất Tinh.
Diệp Thiếu Dương thừa dịp đối phương chưa tới, vội vàng từ trên mặt đất nhặt lên bảy cục đá, phân biệt đặt ở trên lỗ của đồng tiền, tay búng chu sa, dùng Thái Ất Phất Trần ở trên không vẽ ra một đạo pháp ấn, miệng niệm: “Thiên địa vô cực, tích sa thành tháp, phong tức sơn bất chuyển, thủy cấp thiết tác lan!”
Thu hồi Thái Ất Phất Trần, tay phải kết ấn, một đẩy một kéo ở trên không, đem pháp ấn đánh ra, một hóa thành bảy, rơi ở trên bảy cục đá.
Lúc này, luồng oán khí kia ngưng tụ thành gió lốc đã đến, bảy cục đá đột nhiên sáng lên, phóng ra thần quang bảy màu, hình thành một cột sáng kết giới, ngăn trở gió lốc.
Nhưng cơn gió lốc này cũng chưa lập tức tan rã, mà là dọc theo bốn phía kết giới lan tràn ra, vô số lá rụng che bầu trời, sắc trời tối tăm, nhưng chưa hoàn toàn tối đen, trên cảm giác tựa như ban ngày ban đeo kính râm, cái gì cũng có thể nhìn thấy, nhưng cái gì cũng không nhìn rõ.
Ở chỗ lối rẽ cuối đường nhỏ, một mảng bóng đen chậm rãi bay tới, như là một nữ nhân tóc dài, tạo hình so với trên quảng cáo dầu gội đầu còn khoa trương hơn, từng lọn giống như linh xà có sinh mệnh, ở trong gió không ngừng vặn vẹo phiêu diêu.
Phía dưới mái tóc, là một khuôn mặt trắng giống như không có ngũ quan, trên người lại mặc áo bào đỏ thẫm như tân nương.
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, trái tim lập tức co thắt lại: quỷ lấy trắng, đen, thanh các màu nhạt làm chủ, tuy một thân áo trắng váy trắng nhìn qua rất dọa người, nhưng chỉ cần nữ quỷ có chút tu vi, đều có thể bày ra bộ dáng đó, nhưng một thân đồ đỏ thẫm... Trang phục dịp vui dịp lễ như vậy xuất hiện ở trên người một nữ quỷ, phiền toái sẽ lớn, nói rõ tu vi của ả, ít nhất là quỷ thủ.
Hơn nữa xem bộ dạng này của ta, quá nửa còn là một con quỷ hình thái đặc thù.
Tạ Vũ Tình tuy sợ hãi, nhưng tố chất tâm lý cường đại làm cô chưa sụp đổ, mà là từ trong túi nhỏ của mình lấy ra súng chu sa, hai tay run run rút băng đạn, hướng bên trong nạp thêm đạn.
Diệp Thiếu Dương đưa tay che ở trước mặt cô, nói: “Vô dụng, đối phương quá mạnh, súng chu sa hoàn toàn vô dụng, chị cứ đi theo tôi.” Nói xong, mắt nhìn nữ quỷ bộ dạng cực kỳ quái dị phía trước, trầm giọng nói: “Mao Sơn đệ tử Diệp Thiếu Dương phụng mệnh tróc quỷ hàng yêu, nếu có oan tình, cứ việc nói đi, ta thay ngươi làm chủ, nếu không để ý ngăn trở, gây sóng gió, đừng trách bản thiên sư thu ngươi!”
“Mao Sơn thiên sư.” Nữ quỷ đó dừng lại, đem khuôn mặt trắng như tờ giấy hướng về Diệp Thiếu Dương, thản nhiên nói: “Mao Sơn thiên sư, thì sao?”
Vươn một cái tay ra, móc thái dương mình, dùng sức xé, đem một cái da mặt xé hết xuống, trên khuôn mặt không có da mặc dù có ngũ quan, nhưng máu tươi đầm đìa, cơ thịt mạch máu vặn vẹo cùng một chỗ, bộ dáng thảm thiết, đã không thể dùng từ ngữ để hình dung.