Diệp Thiếu Dương nghe được Tạ Vũ Tình bên người phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, bắt lấy một tay của cô, vỗ nhẹ nhẹ.
“Mao Sơn thiên sư, thì sao?” Nữ quỷ lập lại một lần, lẩm bẩm: “Oan tình của ta, ai cũng không giải được, ai cũng không giải được!” Vung hai tay áo, từng luồng oán khí hóa thành gió âm, từ bốn phương tám hướng điên cuồng cuốn đến, ả đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cây cối hai bên trái phải, nói: “Các ngươi nói sao?”
Trên những cái cây đó đột nhiên xuất hiện từng đợt tiếng khóc thê thảm, giữa bóng cây lay động, vô số quỷ ảnh hiện ra, trên cổ đều treo một sợi dây mây, buộc ở trên cành cây, tứ chi vô lực cào cào ở không trung, một đám thè dài lưỡi, vẻ mặt thống khổ.
“Thiếu Dương...” Tạ Vũ Tình nấp ở phía sau Diệp Thiếu Dương, thân thể run bần bật, dính sát vào hắn.
Diệp Thiếu Dương khẽ động tâm: cô ấy đã bị dọa đến mức độ này, vẫn không dùng tay đi ôm cánh tay mình hoặc thế nào khác, hiển nhiên là không muốn ngăn cản mình hành động, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, dùng giọng kiên quyết nói: “Có tôi ở đây!”
Trên thực tế, hình ảnh trước mắt làm người ta ghê người này, làm trong lòng hắn cũng không thấy tự tin: những quỷ ảnh này, hiển nhiên là hồn phách của các thi thể thân thể bị gỗ hương tơ vàng bao vây, người đã chết, quỷ hồn còn bị vây khốn, không xuống khỏi cây được, hơn nữa trên mỗi cây đều có một con quỷ như vậy...
Trường hợp khủng bố bực này, ngay cả chính hắn cũng chưa từng gặp phải.
“Nhiều năm qua như vậy, có bao nhiêu người từng muốn siêu độ ta, có bao nhiêu người muốn hóa giải oan tình của ta, cho ngươi xem bọn hắn...” Nữ quỷ bắt lấy da mặt thái dương mình, lại xé tiếp một tầng, xuất hiện một khuôn mặt lão giả, vặn vẹo không chịu nổi, tóc nữ quỷ biến thành một cái búi tóc mây, đội một cái nón đạo.
Tuy không quen người này, nhưng kiểu tóc của lão, nói ra lão là một đạo sĩ...
Tiếp theo nữ quỷ lại đem khuôn mặt này xé xuống, biến thành một hán tử đen gầy, giữa bi tâm đốt ba điểm hương, Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhận ra, đây là một vu sư trong người Miêu ở Tây Xuyên, ba điểm hương khói, nói rõ thân phận của hắn còn không thấp...
Tiếp theo, là một hòa thượng, một đạo cô, còn có hai người không có đặc thù, hẳn là dân gian tán tu...
Nữ quỷ cười lên khanh khách: “Nhìn thấy chưa, những kẻ này, đều là pháp sư nhiều năm qua ý đồ siêu độ ta...”
Những hồn phách bị treo ở trên cây, mỗi cái cũng đều xoay người lại, hướng tới Diệp Thiếu Dương vung vẩy đôi tay, trên mặt làm ra các loại biểu cảm thống khổ.
Hai tầng áp lực tâm lý này, làm trán Diệp Thiếu Dương toát ra mồ hôi lạnh.
“Kế tiếp, là ngươi đó.” Nữ quỷ xé da mặt, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, mặt nữ quỷ chậm rãi biến thành mình...
Tuy biết là ảo giác, nhưng loại áp lực trên tâm lý này, cũng khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy cả người rét run, siết chặt chuôi kiếm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tính tiến công. Sở dĩ không nhúc nhích, trên thực tế là một loại giằng co, bởi vì một khi ra tay, giữa đường sẽ không dừng lại nữa, cho nên nhất định phải lựa chọn thời cơ tốt nhất.
Đúng lúc này, nữ quỷ đột nhiên túm chặt chính bản thân ả —— nhưng nhìn qua là đôi mắt Diệp Thiếu Dương, một đống máu thịt phun ra, sau đó nữ quỷ ở trong tiếng cười to, đem hai ngón tay dùng sức giật xuống, từ hốc mắt xé mãi tới cằm, làn da cùng quần áo từng chút một tụt xuống, thân thể biến thành một đống thịt nát, ở dưới máu tươi bao bọc, giống như nước lũ trào tới.
Tuy là ảo giác, nhưng căn nguyên của một màn này, rốt cuộc là gì?
Suy nghĩ này vừa toát ra, cơn gió lốc máu thịt cùng oán khí tạo thành kia xác nhập, hướng kết giới điên cuồng lao đến.
“Oành” một tiếng, kết giới vỡ vụn, bảy đồng tiền Ngũ Đế và tiền đồng cùng nhau bay lên, bay ngược ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương lâm nguy không loạn, tay trái đem một lọ nước phép hắt ra, tay phải nắm ngược Thái Ất Phất Trần, ở trên không hứng được giọt nước, dùng sức vặn tay cầm, trong miệng nhanh chóng niệm: “Thiên địa luật pháp, thủy ba phục minh, cấp cấp như luật lệnh!”
Dùng sức vặn phất trần, cột nước hướng bốn phương tám hướng đánh ra, rơi ở trên vũng máu thịt kia, nhất thời ‘Xèo’ một tiếng toát ra khí nóng, thế công kích khựng lại một chút.
Diệp Thiếu Dương cần đó là cơ hội tạm dừng này, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, vặn người một phát, niệm chú ngữ, nhằm trước mặt chém tới,
Máu bọc thịt nát, ở dưới tác dụng của oán khí điên cuồng tập kết, hình thành một bộ xương khô thật lớn.
Thần quang Thất Tinh Long Tuyền Kiếm từ giữa bộ xương khô bổ xuống, Diệp Thiếu Dương bị oán khí chấn lui về phía sau ba bước, khí huyết công tâm, thiếu chút nữa phun ra một hơi, nhưng huyết khô lâu kia cũng bị chấn nát sụp đổ, theo máu bắn tung tóe, sau khi hạ xuống, tất cả đều đã kết thúc.
Trước mặt hai người bọn Diệp Thiếu Dương cũng khôi phục bộ dáng lúc ban đầu: con đường lát đá, cây hai bên đường, đều vẫn là bộ dáng ban đầu.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu.
“Nữ... Nữ quỷ đâu?” Tạ Vũ Tình sau khi khôi phục lại, khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Vừa rồi đều là nữ quỷ dùng oán khí xây dựng ra ảo giác, không phải chân thật.” Diệp Thiếu Dương giải thích, hộ tống cô lui đến ven đường, Ngô Hải Binh vẫn đứng tại chỗ cũ, trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Vừa rồi anh đã nhìn thấy cái gì?”
Ngô Hải Binh buông tay: “Cái gì cũng không có, chỉ nhìn thấy hai người lẩm bẩm, sau đó động tác cũng rất kỳ quái...”
Diệp Thiếu Dương chưa nghe hắn nói xong, đã hiểu: giống như mình đoán, mới vừa rồi tình huống đáng sợ đó, chỉ là nữ quỷ lợi dụng oán khí bố trí ra một loại ảo giác, hơn nữa chỉ có sau khi đi lên đường u linh, mới có cơ hội nhìn thấy.
Tạ Vũ Tình hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra, hai bên ai thắng?”
“Ai cũng chưa thắng. Nó biết tôi khó đối phó, cũng chưa đi ra quyết đấu với tôi.” Diệp Thiếu Dương bảo cô thành thật ở lại cùng với Ngô Hải Binh, mình lại một lần nữa bước lên đường u linh, thận trọng, đề phòng nữ quỷ đột nhiên tập kích, nhưng một lần này, nữ quỷ chưa xuất hiện.
Dọc theo con đường nhỏ khúc chiết, đi đến chỗ lối rẽ thứ nhất, hướng bên trong đi không xa, đường nhỏ đến cuối, bị đá núi thật lớn ngăn trở đường đi. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, chỗ đá núi này tiết diện cũng không biết là thiên nhiên hình thành, hay là dấu vết khai thác đá lưu lại, trơn nhẵn giống như dao chặt rìu bổ, bề mặt vượt xa đường nhỏ một đoạn, không có chỗ để đi.
Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, đẩy hai phát, sau đó chỉ thấy kim đồng hồ xoay như bay, thỉnh thoảng dừng lại, cũng là chỉ vào hai đầu của đường u linh.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương hiểu, la bàn âm dương biểu hiện vậy, là vì oán khí tập trung ở trên đường, nhưng chưa chỉ hướng cụ thể, thế này phiền toái rồi.
Dọc theo đường u linh đi qua lại hai lần, trong lòng Diệp Thiếu Dương có phán đoán nhất định, đi về phía con đường lúc tới, trước khi đi ra ngoài, tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhìn đường nhỏ, thản nhiên nói: “Ta sẽ trở về, nhưng sẽ không trở thành bộ dáng ngươi biến hóa thành, ngược lại là ngươi, mặc kệ ngươi là quỷ nào, ta, chắc chắn thu!”
Nói xong, rút kiếm hướng thân cây một cây gỗ hương tơ vàng bên cạnh chém một chập, thịt cây hóa thành bột phấn tuôn rơi, trên thân cây có thêm một chữ: Sát.
Diệp Thiếu Dương thu kiếm vào bao, bày ra tư thế rất ngầu, xoay người không quay đầu lại đi về phía bên người Tạ Vũ Tình.