Trên đường xuống núi, ba người trầm mặc không nói, lúc sắp tới dưới chân núi, Diệp Thiếu Dương hỏi Ngô Hải Binh một vấn đề: “Những cái cây hai bên đường u linh, là ai trồng?”
Ngô Hải Binh sửng sốt một chút, lắc lắc đầu: “Không biết, con đường này năm đó đã có, thời gian không sai biệt lắm với tòa nhà giải phẫu, so với tuổi tôi còn lớn hơn, tôi cũng chưa từng điều tra kỹ càng như vậy.”
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Tòa nhà giải phẫu là thập niên tám mươi, anh đều bốn năm mươi rồi nhỉ, tuổi nó sao có thể lớn hơn anh.”
Khóe miệng Ngô Hải Binh giật giật, nói: “Tạ cảnh quan ánh mắt của cô, tôi là sinh sau năm tám mươi, mới ngoài ba mươi thôi.”
Tạ Vũ Tình cạn lời, áy náy cười cười: “Không có gì, tôi chỉ là khen anh bộ dạng hiền lành.”
Diệp Thiếu Dương lại hướng Ngô Hải Binh hỏi thăm tình huống pháp sư năm đó, hắn cũng tỏ vẻ không biết tình hình. “Tất cả cái này, đều là chú của tôi tự mình qua tay, tôi hoàn toàn không biết, cũng chưa từng gặp người đó.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy có thể liên hệ được chú của anh hay không?”
Ngô Hải Binh khó xử lắc lắc đầu: “Thật sự rất xin lỗi, Diệp tiên sinh, chú của tôi thích yên tĩnh, ở nhà chơi đồ cổ, viết chữ, rất ít gặp khách, lấy thân phận của ông ấy, cũng không ai dám bắt buộc ông ấy.”
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng nữa.
Ngô Hải Binh chuyển hướng đề tài, thỉnh cầu Tạ Vũ Tình ở trên vụ án Lý Tiểu Hoa tự sát cho một ít phán đoán của cơ quan công, miễn cho đến lúc đó người trong nhà cô ấy tới trường học đại náo.
Tạ Vũ Tình vì thế gọi điện thoại cho Lưu Ngân Thủy, đem tình huống nói cho hắn, dù sao nơi này là khu trực thuộc hắn, loại sự tình này hắn xử lý tương đối tiện, hơn nữa Lý Tiểu Hoa chết, có thể xử lý cùng với vụ án của Lý Hiếu Cường.
Về tới trường học, Diệp Thiếu Dương hướng Ngô Hải Binh hỏi lô hồ sơ vụ năm đó tự sát, Ngô Hải Binh lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, phòng hồ sơ trường học chúng tôi mười năm trước từng có hỏa hoạn, những hồ sơ kia đều đã cháy hết, tổn thất thảm trọng.”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái, hỏi: “Không lưu vào máy tính?”
“Không có, mười năm trước lập kho dữ liệu còn chưa thông dụng, hơn nữa hồ sơ quá nhiều, sửa sang lại tương đối phiền toái, vốn chưa lưu vào, bây giờ muốn tìm cũng không có.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, không hỏi chi tiết nữa, dặn Ngô Hải Binh tăng mạnh tuần tra trường học, có thể phái người gác ở ngoài cửa bắc, tuyệt đối không cho phép có người tiếp cận con đường u linh trên núi, bằng không có thể sẽ đi một chết một.
Ngô Hải Binh vâng dạ gật đầu, cười nói: “Thật ra, tôi là hy vọng Diệp tiên sinh có thể ở lại trường học chúng tôi điều tra, như vậy nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, cũng có thể kịp thời xử lý, dù sao Diệp tiên sinh pháp lực vô biên, phương diện điều kiện, chúng tôi có thể cho chút bổ trợ...”
Diệp Thiếu Dương nghe bốn chữ “Pháp lực vô biên”, nháy mắt nghĩ tới Tinh Tú lão tiên Đinh Xuân Thu, vốn định từ chối, kết quả Ngô Hải Binh một câu cuối cùng nhắc tới tiền... Lập tức ho khan hai tiếng, nói: “Anh cũng biết tôi rất bận rộn, tuy tôi là cố vấn cục cảnh sát, nhưng mỗi ngày tan ca, có rất nhiều người hẹn, tìm tôi xem phong thuỷ, khụ khụ, nếu thường trú ở chỗ anh...”
“Hiểu, hiểu.” Ngô Hải Binh nghe ra, không ngừng gật đầu: “Trợ cấp chúng tôi có thể cấp, Diệp tiên sinh đừng chê ít là được.”
“Cái này... Bao nhiêu?”
Ngô Hải Binh nghĩ nghĩ, nói: “Bằng không dựa theo tiêu chuẩn giáo sư khách mời của chúng tôi dạy một buổi đi.” Lập tức vươn ba cái ngón tay.
Ba trăm? Không ít nha! Tâm tình Diệp Thiếu Dương rất kích động, một ngày ba trăm, một tháng chín ngàn! Tương đương với ba phần tiền lương bình thường!
“Ba ngàn một ngày, phương diện ăn ở chúng tôi an bài, Diệp tiên sinh ngài thấy thích hợp không?”
Diệp Thiếu Dương hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.
Ba ngàn... Giáo sư chuyên gia dạy một buổi, thế mà có ba ngàn tệ! Trách không được lũ nam đạo nữ xướng háo sắc quỷ, lanh lợi quỷ kia đầu thai đều tự xưng chuyên gia giáo sư, hóa ra là có chỗ tốt lớn như vậy!
Lập tức kiềm chế tâm tình kích động, lấy giọng ra vẻ đáp ứng, bảo hắn lập tức an bài phòng.
Ngô Hải Binh dẫn bọn họ tới một nhà khách sạn vườn trường trường học nhà mình kinh doanh, đặt gian phòng tiêu chuẩn cao nhất, sau đó tìm Diệp Thiếu Dương lấy số chi phiếu, tỏ vẻ trợ cấp tiền mỗi tuần kết toán một lần, đưa vào trong thẻ, sau đó phi thường khách khí cáo từ.
Tạ Vũ Tình đón chén nước sạch, nằm ở trên giường, chậm rãi uống, vừa nghĩ vụ án, thình lình một bóng đen ập tới, đồng thời cảm thấy trên tất chân của mình bị người ta sờ một phát, ngẩng đầu thấy là Diệp Thiếu Dương, dùng sức đẩy ra, khẩn trương nói: “Cậu muốn làm gì!”
“Một con ve, đừng kích động.” Diệp Thiếu Dương hướng cô lắc lắc một con côn trùng nhỏ màu đen kẹp ở trong tay, cười nói: “Chị cho rằng tôi muốn làm gì?”
Hai tay Tạ Vũ Tình gối lên sau đầu, tựa vào trên đầu giường, cười tủm tỉm nói: “Cậu nếu thực có ý tưởng gì, cũng là bình thường, dù sao bổn cô nương quốc sắc thiên hương, lại ở trường hợp này...”
“Chị nghĩ nhiều rồi.” Ánh mắt Diệp Thiếu Dương dừng ở trên đôi chân dài của cô, mặt lộ nét lạ, gãi gãi đầu, nói: “Tôi cuối cùng coi như biết vì sao tên mặt rỗ kia đi phía trước luôn nhìn chằm chằm vào chân chị rồi...”
Tạ Vũ Tình cúi đầu nhìn, trên tất chân của mình rách vô số lỗ nhỏ cùng vết rách, nghĩ đến nhất định là lúi lên xuống núi từ trong bụi cỏ bị rách, bật cười, nhẹ nhàng nâng nâng một chân, nói: “Này, có phải cảm giác rất dụ hoặc hay không!”
Diệp Thiếu Dương vụng trộm nuốt ngụm nước bọt, không có lời nào mà chống đỡ.
Tạ Vũ Tình gập chân, đem tất chân bị rách từng chút một tụt xuống, góc váy nâng lên. Diệp Thiếu Dương vội vàng đem đầu quay sang một bên, báo oán nói: “Chị chú ý ảnh hưởng một chút được không, coi như tôi không tồn tại sao!”
Tạ Vũ Tình nói: “Làm sao vậy, dù sao lại không dụ hoặc được cậu.”
Diệp Thiếu Dương chưa nói gì, từ trên tủ đầu giường cầm lấy khăn tay, lau lau máu mũi chảy ra...
“Sao lại chảy máu rồi?” Tạ Vũ Tình tò mò hỏi.
“Không có việc gì, gần đây thượng hoả.”
Tạ Vũ Tình nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, nói: “Cậu còn có cái gì cần thảo luận không, không có chị sẽ đi, ngày mai lại tới tìm cậu.”
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn cô: “Chị để tôi ở lại đây làm gì?”
Tạ Vũ Tình ngược lại sửng sốt: “Cái này... Cậu hôm nay không ở lại đây, vì sao để người ta đặt phòng?”
“Hôm nay đặt phòng, trợ cấp sẽ tính từ hôm nay trở đi.” Diệp Thiếu Dương nói như lẽ đương nhiên: “Một ngày ba ngàn đó, nói giỡn!”
Lần này, đến lượt Tạ Vũ Tình không còn lời nào để chống đỡ.
Rời khỏi trường học, hai người lái xe quay về Thạch Thành.
Tạ Vũ Tình vừa lái xe vừa nói nói: “Tên mặt rỗ đó nói cũng đúng, cậu nên ở lại nơi đó, nhỡ đâu lại có tình huống giống Lý Tiểu Hoa như vậy xảy ra, cậu cũng có thể kịp thời xử lý, chị luôn cảm thấy, sự tình còn chưa xong đâu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Tôi hôm nay trở về, cũng là vì điều tra, thuận tiện lấy thêm chút pháp khí mang qua đây.”
“Điều tra cái gì?” Tạ Vũ Tình tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương thay đổi một thái độ, nghiêm túc nói: “Chị đối với tình huống tên mặt rỗ đó nói, thấy thế nào.”
Tạ Vũ Tình đem tốc độ xe thả chậm, suy nghĩ một hồi, nói: “Về tòa nhà giải phẫu thành lập, còn có rãnh nước đen có cương thi cái gì, hẳn là thật đi, hơn nữa hắn cũng không đạo lý gạt chúng ta. Nhưng hồ sơ bị thiêu hủy, chuyện này quả thật có chút khiến người ta hoài nghi.”