Hiển Hồn Phù, đó là thông qua linh lực của phù ấn, đem tình huống hồn phách biểu hiện ở trên linh phù, có vấn đề mà nói, pháp sư có thể liếc một cái nhìn ra.
Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ xem xét bóng trắng trên linh phù, chưa tách hồn, trình tự hồn phách hoàn toàn chính xác, lập tức trong lòng có phán đoán, chậm rãi mở ra Thiên Thông Nhãn, hướng Đỗ Hổ nhìn lại, vẫn không có bất cứ gì khác thường, chỉ có trong khe hở của hai con mắt mơ hồ phát ra âm khí.
Tiến lên một bước, cạy mở mí mắt Đỗ Hổ, nhìn lướt qua, lông mày lập tức nhíu chặt, đầu quay sang một bên, trong miệng hít khí thật sâu.
Tạ Vũ Tình cảm thấy kinh ngạc gấp bội đi lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ruồi quỷ bịt mắt, che phủ hồn phách, trách không được sẽ thần chí không rõ, lâm vào si ngốc.”
“Có ý tứ gì?”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô, lấy ra bản bút ký, ở bên trên viết xuống mấy hàng chữ, giao cho Kỳ Thần, nói: “Nghĩ cách kiếm.”
Kỳ Thần đón lấy, nhìn một lần, lông mày nhíu lại, nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp đại ca, dầu vừng, nhọ nồi cái gì cũng dễ nói, đồng tử nhân trung bạch... Đây là thứ gì?”
“Chính là nước tiểu trẻ con.” Nói xong, lại bổ sung một câu: “Cũng không nhất định phải là trẻ con, chỉ cần là đồng nam tử chưa làm việc đó cũng được, cậu được không?”
“Tôi...” Kỳ Thần đỏ bừng mặt, gật gật đầu.
Tạ Vũ Tình bật cười.
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy không phải được rồi sao, đi chuẩn bị đi.”
Mấy thứ này đều không khó thu thập, không đến hai mươi phút, Kỳ Thần quay về, đem mấy thứ đều giao cho Diệp Thiếu Dương. Nước tiểu đồng tử là dùng một chai nước khoáng chứa.
“Đây là nước tiểu của ai?” Diệp Thiếu Dương lúc tiếp nhận hỏi.
“Không phải của tôi, tôi ra bên ngoài tìm một đứa bé...” Kỳ Thần gãi đầu nói.
Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một cái bát tráng men, rót vào nước tiểu đồng tử, sau đó trộn mấy thứ tài liệu như nhọ nồi, lại vẽ một lá bùa, đốt thành tro, để vào trong chén, dùng một mảnh vải đỏ bịt chặt miệng bát.
Kế tiếp, ở trên mặt đất bày ra ba xâu tiền đồng, chống đỡ đáy bát, đốt một ngọn nến đặt ở bên dưới, liên tục nướng, nước tiểu đồng tử sau khi đun sôi, mùi đó hun mắt người ta phát đau, Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần đem cửa sổ mở hết ra, để cho không khí lưu thông.
Đỗ Nghĩa không biết trong hồ lô Diệp Thiếu Dương bán thuốc gì, nhưng nhìn hắn tiến hành đến một nửa, cũng muốn biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, vì thế đem phụ thân đỡ đến trên đầu gió ngồi chờ đợi.
Hỗn hợp nước tiểu bốc hơi lên thành sương mù, từ khe hở vải đỏ lan tỏa ra, đợi tới khi không có khí toát ra nữa, vải đỏ cũng bị tiêm nhiễm thành màu tương, Diệp Thiếu Dương thu ngọn nến, đem vải đỏ lật lên, mọi người lập tức ghé tới, chỉ thấy đáy bát một mảng sền sệt màu đen, bên trên còn có một chút cặn màu trắng, nhìn qua rất ghê tởm.
Diệp Thiếu Dương cầm chén giao cho Kỳ Thần. Kỳ Thần thuận miệng hỏi: “Là trực tiếp cho ông ấy ăn sao, hay là cần dùng nước hòa tan ra thế nào đó?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ăn nó làm gì, thứ này có độc, ăn sẽ chết, tôi là bảo cậu cầm bát rửa sạch, cái bát này tôi còn dùng tới.”
Kỳ Thần mở rộng tầm mắt, ngay cả Tạ Vũ Tình cũng cảm thấy buồn bực, cái này nhìn qua không sai biệt lắm với luyện chế dược vật, theo bản năng cho rằng sau khi luyện xong chính là để người ta nuốt dùng, lập tức bất mãn nói: “Cậu trêu người ta à, phí nhiều sức như vậy luyện ra, lại lập tức rửa sạch?”
Diệp Thiếu Dương hướng cô rung lên vải đỏ vừa rồi dùng để bịt miệng bát. “Thứ tôi cần, là dùng dược vật tiêm nhiễm vải đỏ này!”
Lập tức đem vải đỏ gấp ba lần, bịt lên trên mắt của Đỗ Hổ, lại bị Đỗ Nghĩa ngăn cản.
“Cậu đây là làm gì?” Đỗ Nghĩa nhìn chằm chằm vải đỏ ướt sũng tương màu đen, nói: “Trên thứ này có nước tiểu, còn có cái gì đó tôi không biết, sao có thể tùy tiện bịt lên trên mắt của người ta!”
Diệp Thiếu Dương kiên nhẫn nói: “Phụ thân anh bị ruồi quỷ che mắt, thần trí bị che mắt, cho nên người không chỉ có si ngốc, còn thành người mù, chỉ cần đem ruồi quỷ giết chết, khiến thần trí của ông ấy mở ra, người tự nhiên sẽ khỏe.”
Đỗ Nghĩa nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn nhìn mắt của phụ thân, nói: “Ruồi quỷ là cái gì, sao tôi lại không thấy, dụng cụ y học sao cũng không kiểm tra được?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nói nhảm, nếu anh có thể thấy, cần pháp sư bọn tôi làm gì?”
Đỗ Nghĩa hừ lạnh một tiếng: “Nói cả buổi không phải vẫn là giả thần giả quỷ, đến lúc đó chữa không hết, lại tìm các loại cớ, loại mánh khoé bịp người này, trong báo đã bị lộ tẩy nhiều rồi.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, một lòng muốn chờ sau khi thành công, chân tướng tự nhiên rõ ràng, nhưng dù sao cũng là phụ thân người ta, người ta không đồng ý, mình cũng không tiện cậy mạnh đi làm phép, bất đắc dĩ nói: “Thế nào mới có thể khiến anh tin tưởng?”
Đỗ Nghĩa nói: “Cái này còn không đơn giản, cậu không phải nói ông ấy là cái gì ruồi quỷ che mắt sao, cậu có bản lãnh khiến tôi nhìn thấy ruồi quỷ bộ dạng thế nào, tôi tự nhiên không phản đối.”
Tạ Vũ Tình cũng nói theo: “Đúng vậy đó Thiếu Dương, cậu để bọn tôi xem ruồi quỷ một chút đi.”
Diệp Thiếu Dương thở dài: “Tôi không muốn để mấy người nhìn thấy, là hình ảnh đó... Thật sự quá ghê tởm, mấy người muốn kiên trì xem, được.” Lập tức từ trong ba lô lấy ra bình sứ chứa nước mắt bò, rót một chút ở trên linh phù, đốt lên sau đó bảo Đỗ Nghĩa nhắm mắt lại, hướng mí mắt của hắn hun một lần.
Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần cũng sốt ruột không dằn nổi chen lên, Diệp Thiếu Dương đành phải cũng hun cho bọn họ một lần, ba người bị khói hun rơi lệ, mở mắt, lập tức hướng đôi mắt nhắm chặt của Đỗ Hổ nhìn lại.
“Không có gì không đúng mà.” Tạ Vũ Tình buồn bực nói.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hừ một tiếng, nói: “Mấy người chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng đem cơm đêm qua nôn ra.” Nói xong vươn một bàn tay, cạy mở mí mắt Đỗ Hổ——
Chỉ thấy trên con ngươi cùng với mí mắt mở ra tràn đầy một tầng điểm nhỏ màu đỏ, rậm rạp, so với da trên thân cóc còn dày đặc hơn gấp trăm lần!
Loại khủng bố dày đặc này xảy ra ở trên thân người, khiến người ta cảm thấy ghê tởm nhất, nhưng sau khi bọn họ thấy rõ những điểm nhỏ đó là cái gì, lập tức cảm thấy da đầu phát tê, dạ dày lộn lên một trận.
Những điểm nhỏ màu đỏ lấy hàng ngàn để tính này, thế mà đều là ruồi bọ, đầu phi thường nhỏ, toàn thân đỏ đậm, từ bên cạnh nhìn, lũ ruồi bọ đó không ngừng vươn vòi, bu lấy đồng tử...
“Tôi không xong rồi!” Kỳ Thần liền xông ra ngoài, bên ngoài chỉ chốc lát truyền đến tiếng nôn mửa.
Tạ Vũ Tình che miệng, vẻ mặt thống khổ quay đầu đi, không dám nhìn nữa.
Đỗ Nghĩa lui về phía sau hai bước, miệng thì thào: “Tại sao có thể như vậy...”
“Thấy rồi chứ, những thứ này chính là ruồi quỷ.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, rất có một bộ thái độ không muốn các ngươi xem lại cứ thích tự hành hạ bản thân, chậm rãi nói: “Ruồi quỷ đến từ sâu trong Quỷ Vực, nhân gian cực hiếm có thể nhìn thấy, bởi vì nhân gian và Quỷ Vực khí tức khác nhau, dùng Âm Dương Nhãn bình thường là không nhìn thấy, thế nào cũng phải dùng dính phù hỏa nước mắt bò hun khói.
Thứ này không đả thương người, chỉ đốt hồn phách, là một tồn tại loại ký sinh trùng, sẽ không ngừng hấp thu tinh khí cùng oán khí trong cơ thể quỷ hồn, tuy sẽ không mang đến ảnh hưởng to lớn cho quỷ hồn, nhưng sẽ tổn thất một ít tu vi, tựa như giun đũa trong cơ thể người hấp thu dinh dưỡng, không phải thứ tốt, nhưng cũng không có gì trí mạng.”