Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 665: Chương 665: Chương 665: Ngựa dữ không dám cưỡi




Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, vội vàng nói: “Vậy cậu đem bọn nó giết hết không phải xong rồi?”

“Chị nói thật nhẹ nhàng, lũ ruồi quỷ này nhìn như ghé vào trên thân người, thật ra là ở trên linh hồn thể, tứ chi và vòi đều cắm ở mặt ngoài hồn phách, nếu dùng ngoại lực đánh chết, thứ nhất chúng nó bị đau, sẽ bấu chặt vào hồn phách, làm hồn phách bị thương, thứ hai sau khi tử vong nổ tan xác, trong cơ thể chảy ra quỷ dịch có tính ăn mòn đối với linh hồn, cho nên khá phiền toái.”

Diệp Thiếu Dương run lên tấm vải đỏ, nói: “Vải đỏ này của tôi chịu hắc ngũ dược tiêm nhiễm, có thể nháy mắt làm ngạt chết lũ ruồi quỷ, đây là cách ổn thỏa nhất.”

Đỗ Nghĩa tận mắt thấy lũ ruồi quỷ làm người ta ghê tởm kia, lại nghe hắn giải thích, tự nhiên không có gì để nói nữa.

Được hắn đồng ý, Diệp Thiếu Dương liền không trì hoãn nữa, cuộn lại vải đỏ, nhằm vào mắt Đỗ Hổ bịt xuống, sau đó hai đầu thắt chặt.

Đỗ Hổ vốn đang si ngốc, sau khi bị vải đỏ bịt mắt, toàn thân đột nhiên run lên, trong miệng phát ra tiếng ọc ọc ọc.

“Diệp tiên sinh...” Đỗ Nghĩa lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nói: “Phản ứng bình thường.”

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy vị trí hai con mắt ở vải đỏ không ngừng lồi lên, giống như có cái gì ở bên dưới va chạm, qua một hồi lâu mới bình ổn, Đỗ Hổ cũng ngừng run rẩy, nhưng sắc mặt đỏ bừng, kịch liệt thở dốc.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới cởi vải đỏ, cũng chưa kiểm tra ruồi quỷ bên trong, cẩn thận cuộn lại, dùng một lá bùa bịt vào, nhét vào trong ba lô. Ruồi quỷ tuy làm người ta chán ghét, nhưng cũng là một loại thuốc phép trân quý, Diệp Thiếu Dương sớm đã tính toán sẵn, đem thi thể lũ ruồi quỷ này đưa cho lão Quách, làm thù lao để hắn hỗ trợ...

Dùng hai lá bùa ngâm nước phép, dán ở trên hai mắt của Đỗ Hổ, sau đó bảo Kỳ Thần hỗ trợ, dìu lão đến trong sân nơi có mặt trời để ngồi, tự mình chuyển một cái ghế dựa tới, ngồi ở đối diện.

“Diệp tiên sinh, cha tôi thế nào?” Đỗ Nghĩa nơm nớp lo sợ hỏi.

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ khóa ngọc tì hưu trên cổ Đỗ Hổ, nói: “Phụ thân anh có cái khóa ngọc này hộ thể, ruồi quỷ tuy hàng năm bám vào trên mắt ông ấy, nhưng cũng không hút được cái gì, chẳng qua tinh khí tổn thất, phơi nắng nhiều một chút, đại khái nửa giờ có thể tỉnh táo.”

Đỗ Nghĩa nghe xong lời này, kiềm chế không được kích động hẳn lên: “Nếu thật sự có thể cứu được cha tôi, tôi khẳng định hậu tạ!”

Tạ Vũ Tình chăm chú nhìn Đỗ Hổ, nhíu mày nói: “Là ai đem lũ ruồi quỷ đó đặt ở trên mắt ông ấy?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không biết, nhưng có người ở trong cơ thể ông ta cấy vào âm khí Quỷ Vực, hấp dẫn ruồi quỷ hàng năm bám vào trên mắt ông ấy, tôi vừa rồi dùng ngũ hắc dược giết ruồi quỷ, nhân tiện rút ra âm khí Quỷ Vực.”

“Vậy khóa ngọc thì sao, là ai cho ông ấy?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Đừng đoán mò, chờ sau khi ông ấy tỉnh lại hỏi một lần, cái gì cũng sẽ biết.”

Quả nhiên khi sắp được nửa giờ, trong miệng Đỗ Hổ phát ra một tiếng ồ khẽ, vươn cánh tay run rẩy, thử đi bóc ra linh phù dán ở trên mắt của mình.

Diệp Thiếu Dương vội vàng bảo Đỗ Nghĩa đem ông ta đưa đến trong phòng, ông ta thời gian dài không dùng mắt để nhìn, đột nhiên mở mắt đã bại lộ dưới ánh mặt trời, dễ bị thương.

Sau khi vào nhà, Diệp Thiếu Dương còn gọi Kỳ Thần đem cửa và cửa sổ đóng chặt, đem rèm buông xuống, xây dựng ra một bầu không khí tương đối tối tăm, lúc này mới tháo cho Đỗ Hổ linh phù trên mắt.

Đỗ Hổ từng chút một mở mắt ra, mới đầu có chút ảm đạm, không thể nhìn, đại khái qua vài phút, mắt từng chút một trở nên có thần hẳn lên, phân biệt nhìn nhìn vài người trước mặt, dùng thanh âm mỏi mệt chậm rãi nói: “Mấy người... Là ai, đây là nơi nào?”

Có thể nhìn thấy người, còn có thể hỏi ra có lời nói có tính logic, nói rõ ông ta có thể thấy được sự vật, bệnh si ngốc tuổi già cũng khỏi rồi.

Đỗ Nghĩa nháy mắt lệ trào, gục ở trong lòng phụ thân, trong miệng gọi phụ thân.

Đỗ Hổ tựa như đối với mình có con trai lớn như vậy cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, liên tiếp hỏi chuyện này là thế nào. Diệp Thiếu Dương kéo áo Tạ Vũ Tình, để bảo cô theo mình đi ra ngoài, đem thời gian “trùng phùng” này để lại cho hai cha con bọn họ.

“Chúng tôi đi trước, chờ anh tỉnh táo lại, đem chân tướng sự tình chậm rãi nói cho ông ấy.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Đỗ Nghĩa, sau đó đi ra cửa phòng.

Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần cũng đi ra, đem cửa khép lại.

Ba người một lần nữa trở lại trước bàn đá trong sân ngồi xuống, Kỳ Thần cảm khái: “Hai cha con này thật đáng thương.”

Diệp Thiếu Dương nhìn xa xa, lặng lẽ nói: “Sinh thời có thể tỉnh táo đoàn tụ, coi như không tệ, thật sự đáng thương, là ‘Con muốn hiếu mà cha mẹ không còn’ .”

Tạ Vũ Tình thấy vẻ mặt hắn có chút cô đơn, biết hắn cảm hoài thân thế của mình, khuyên giải an ủi: “Thiếu Dương, cha con bọn họ đoàn tụ, là cậu thúc đẩy, cậu cũng nên cảm thấy cao hứng mới đúng.”

“Cha con bọn họ đoàn tụ, tôi vì sao phải cảm thấy cao hứng?” Diệp Thiếu Dương nhìn cô, cười khổ: “Thân là thiên sư, tôi có biện pháp thúc đẩy cha con người khác đoàn tụ, nhưng bản thân tôi, lại ngay cả gặp phụ thân một lần cũng không được...”

Tạ Vũ Tình còn muốn nói cái gì, Diệp Thiếu Dương khoát tay, tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.

Tạ Vũ Tình nhìn bên cạnh khuôn mặt hắn, trong lòng nghĩ đến, thì ra kẻ nhìn qua không gì không làm được này, ở sâu trong lòng cũng có chỗ yếu ớt cùng mềm mại.

Qua đại khái khoảng nửa giờ, cửa phòng khách mở ra, Đỗ Nghĩa từ bên trong đi ra, bảo bọn họ đi vào.

Diệp Thiếu Dương vào phòng, Đỗ Hổ liền do Đỗ Nghĩa hạ quỳ xuống đất, muốn dập đầu. Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn trở.

“Vừa rồi, Tiểu Nghĩa đem sự tình đại khái nói cho tôi biết rồi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tôi cái gì cũng không nói, tương lai có chỗ nào dùng tới cha con chúng tôi, cứ việc mở miệng!” Đỗ Hổ cầm lấy tay Diệp Thiếu Dương, cảm động đến rơi nước mắt.

Đỗ Nghĩa cũng sửa đổi hẳn thái độ trước đó, hướng Diệp Thiếu Dương ngàn ân vạn tạ.

Diệp Thiếu Dương khoát tay nói: “Năm ngàn tệ, chuyển tới trong thẻ.”

“Cái gì năm ngàn tệ!” Đỗ Nghĩa lạnh lùng nói: “Tôi cho cậu một vạn, hai vạn, gia sản cho cậu hết cũng được!”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Chỉ cần năm ngàn, thêm một đồng cũng không lấy.”

Tạ Vũ Tình bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương lắc lắc, nói: “Cậu dứt khoát chuyện tốt làm đến cùng đi, năm ngàn này cũng đừng lấy nữa.”

“Tôi thì không sao cả.” Diệp Thiếu Dương hướng cha con Đỗ Hổ hai người bĩu môi, nói: “Nhưng hai người bọn họ thì phiền toái, nợ tôi một cái nhân tình lớn như vậy, nếu tôi không cần hồi báo một chút nào, vậy bọn họ chỉ có kiếp sau lại báo, đến lúc đó sẽ không phải chuyện tốn chút tiền, loại giống như cứu người ta một mạng này, thu ít, nhân tình không thể trả hết, năm ngàn tệ xem như tiêu chuẩn thấp nhất.”

Đỗ Hổ phụ tử vừa nghe, mới biết được thì ra Diệp Thiếu Dương tìm bọn họ đòi tiền, ngược lại là tốt cho bọn họ, nhất thời cảm khái không thôi.

Đỗ Hổ thở dài: “Trả tiền hay không, nhân tình này tôi cũng trả không hết, kiếp sau làm trâu làm ngựa cho cậu, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Vậy lúc trước cậu từng cứu chị, chưa thu tiền của chị, chẳng lẽ kiếp sau chị cũng phải làm trâu làm ngựa cho cậu?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Chị cho dù biến thành ngựa, cũng là một con ngựa dữ, tôi cũng không dám cưỡi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.