Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 667: Chương 667: Chương 667: Hy sinh tập thể 1




Nói tới đây, trên mặt Đỗ Hổ xuất hiện sự sợ hãi thật sâu...

“Tử Nguyệt nói, phía dưới trường học phát hiện một cổ mộ rất lớn, bên trong có rất nhiều cương thi, đã bao vây trường học, pháp sư Thái Lan cùng các đệ tử của hắn đã sắp không áp chế được, nếu không có bất cứ thi thố nào nữa, toàn bộ mọi người đều phải chết, hơn nữa cương thi một khi rời khỏi trường học, sẽ đem toàn bộ thành thị hủy diệt...

Bây giờ biện pháp duy nhất, chính là cần phải có bốn mươi chín người tự sát, bởi vì người tự sát oán khí sâu nhất, có thể bị đại pháp sư sử dụng, tu luyện trận pháp nào đó, biến thành lệ quỷ, để trấn áp lũ cương thi kia... Mà lớp chúng tôi vừa lúc có năm mươi người, các thuật ngữ phương diện pháp thuật, chúng tôi cũng không biết, cho nên...”

Trên mặt Đỗ Hổ lộ ra một nụ cười thảm: “Động cơ cùng khởi nguyên sự tình, là như thế.”

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, trong lòng kinh hãi đến cực điểm, không ngờ... Vụ án phòng học 408 tự sát tập thể, nguyên nhân sẽ là cái này, quả thực làm người ta khó có thể tin!

Tạ Vũ Tình thất thanh nói: “Sao có thể có loại chuyện này, nghe cũng chưa từng nghe nói...”

“Tôi từng nghe nói.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói, chuyện xưa của Đỗ Hổ, khiến hắn nhớ tới Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ, lúc trước vì đối phó Tu La quỷ mẫu, đôi tình lữ này cũng từng làm ra lựa chọn tương tự, nhưng hai việc vẫn có khác biệt về bản chất, đầu tiên Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ hai người là tự nguyện dâng ra sinh mệnh, mà Đỗ Hổ và các học sinh khác, là bị người ta bắt buộc, hơn nữa nhân số càng nhiều hơn, cần bốn mươi chín người...

Tạ Vũ Tình cũng không biết tình huống của Diệp Tiểu Thước, hướng Diệp Thiếu Dương hỏi rõ tình huống.

“Về sau từ từ nói cho chị.” Diệp Thiếu Dương khoát tay, bảo Đỗ Hổ tiếp tục nói.

“Chúng tôi lúc ấy nghe xong chuyện này, hầu như không dám tin tưởng, nhưng sau khi cửa mở ra, rất nhiều đệ tử Thái Lan đi vào, trong tay mỗi người đều cầm đao kiếm, chúng tôi lúc này mới biết được là thật, rất nhiều bạn học nữ đều khóc lên, nhưng đều không dám lên tiếng.

Tử Nguyệt bắt đầu diễn thuyết, muốn cổ động chúng tôi tự sát, sau đó lại có mấy bạn học nam đứng lên phối hợp, tôi về sau mới biết được, mấy bạn học nam này đều là tùy tùng của Tử Nguyệt, Tử Nguyệt đã lén đi tìm bọn họ, bọn họ cam nguyện chịu chết vì Tử Nguyệt... Nghe có phải rất đáng sợ hay không?

Nhưng đây là sự thật, thứ nhất bọn họ bị tình yêu làm đầu óc tối tăm, thứ hai nguyên nhân Tử Nguyệt bảo bọn họ tự sát, là xả thân thủ nghĩa, chúng tôi từ nhỏ đã nhận loại giáo dục coi thường nhân tính, ích lợi tập thể tối thượng, cho nên bọn họ mới có thể điên cuồng tình nguyện hiến thân, sau đó, mấy nam sinh này phối hợp Tử Nguyệt, cùng nhau hướng chúng tôi lặp đi lặp lại tẩy não, mấy cậu đoán xem, có mấy người tiếp nhận vận mệnh?”

Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn lẫn nhau.

Kỳ Thần là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi đoán nam sinh nhiều hơn chút, nữ sinh ít chút, bởi vì ông từng nói nam sinh đều thích Tử Nguyệt, dễ dàng bị cô ấy cổ động.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Tôi chưa từng cân nhắc vấn đề như vậy, nhắm chừng hẳn là có một phần tư đến một phần ba đi.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Tôi đoán, một người cũng không có.”

Đỗ Hổ rất ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, trừ vài người trước đó đã bị thuyết phục, một người cũng không có. Mấy người kia bị thuyết phục, là kết quả Tử Nguyệt một chọi một không ngừng tranh thủ, ở dưới loại trường hợp đó đột nhiên nói ra, ai có thể tiếp nhận? Ai đồng ý mình đi chịu chết?

Hơn nữa nói thật, nếu thật là người cả trường cùng chết, mọi người đều không nói, nhưng nghĩ đến sau khi chúng tôi chết, bọn họ còn có thể sống sót, kết hôn sinh con, hưởng thụ các loại cuộc sống hạnh phúc, trong lòng mọi người đều không cân bằng, ngược lại càng không muốn xả thân.

Có người chất vấn Tử Nguyệt tại chỗ, vì sao sẽ là lớp chúng tôi, Tử Nguyệt nói, đây là quyết định do mấy chục chủ nhiệm lớp rút thăm, rất công bằng, sau đó lại có người chỉ vào các đệ tử cầm đao kiếm hỏi, vì sao bọn họ không hy sinh, vì sao lãnh đạo trường học không hy sinh. Tử Nguyệt trả lời là, các đệ tử đó còn cần chấp hành trận pháp... Tóm lại, chúng ta là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Tử Nguyệt còn nói, chính cô ấy cũng sẽ tự sát, tuyệt đối sẽ không sống tạm...

Mọi người biết không thể sống sót nữa, nháy mắt sụp đổ, cắm đầu lao về phía cửa phòng, muốn đào tẩu, nhưng ngoài cửa ùa vào càng nhiều đệ tử pháp thuật hơn, dùng vũ khí đả thương chúng tôi, đem chúng tôi xua vào bên trong.

Tử Nguyệt lớn tiếng kêu, chúng tôi phải tự sát, như vậy oán khí mới đủ chống đỡ biến thành lệ quỷ, cổ động mọi người tự sát.

Vì khiến chúng tôi tự sát, các đệ tử kia không chút thương tiếc vung đao kiếm, hướng trên người chúng tôi chặt chém, nhưng lại không giết chúng tôi, tôi tận mắt thấy có một số bạn học tay chân bị chém đứt, còn có người đốt đuốc, nướng chúng tôi, bức bách chúng tôi tự sát...”

Nói đến đây, Đỗ Hổ nước mắt giàn giụa, cảm xúc kích động, khôi phục lại một hồi, mới thì thào nói: “Lúc ấy trường hợp đó thảm thiết đến cực điểm, có thể so với nhân gian địa ngục! Từ đó về sau, trong thời gian tôi tỉnh táo, mỗi đêm đều phải mơ thấy một lần, sau đó cả người đổ mồ hôi tỉnh lại...

Tôi không muốn nhớ lại nữa, nói đơn giản một chút kết quả đi, đại bộ phận học sinh, đều là bị bọn họ đuổi tới bên cửa sổ, sau đó dùng đuốc thiêu, người ta theo bản năng bị đốt chịu không nổi, liền nhảy lầu tự sát...

Mấy học sinh tự nguyện chết đi, vì biểu hiện khác biệt với người khác, mỗi người đều dùng dây thừng chuẩn bị sẵn thắt cổ tự sát, ở trước khi chết, Tử Nguyệt hôn môi mỗi người bọn họ...

Ở trong quá trình này, Tử Nguyệt đem tôi kéo đến phía sau cô ấy, bảo hộ tôi, về sau chờ tất cả kết thúc, tôi nhìn thấy Ngô hiệu trưởng cùng đại pháp sư kia cùng nhau đi vào, lúc ấy tôi cũng là phẫn nộ đến cực điểm, lớn tiếng mắng bọn hắn, Ngô Nhạc Ý liền hỏi Tử Nguyệt, vì sao tôi chưa chết.

Tử Nguyệt nói cho hắn, tôi là tín đồ Cơ Đốc, cho dù sau khi chết hồn phách cũng không cách nào dùng pháp thuật Nam Dương để khống chế, dứt khoát để cho tôi sống sót, hơn nữa cộng thêm bản thân cô ấy, bốn mươi chín người đã đủ... Ngô Nhạc Ý không nói cái gì nữa.

Tử Nguyệt tự mình tiễn tôi ra ngoài, nói cho tôi biết, vốn hoàn toàn có thể để tôi không cần tham dự chuyện hôm nay, nhưng cô ấy cần một người tới chứng kiến cả sự kiện, chân tướng phải tuyệt đối giữ bí mật, nhưng tương lai nhỡ đâu xuất hiện tình huống gì, phải có người biết chuyện này...

Tôi lúc ấy tuy không nghe hiểu lắm, nhưng đã đáp ứng cô ấy.

Tôi trở lại ký túc xá, liền thấy phòng học 408 ánh lửa ngập trời, có rất nhiều người đi cứu hoả... Hôm sau, tin tức truyền ra, phòng học bị cháy, toàn bộ mọi người bị chết cháy, tôi bởi vì lúc đó rời khỏi về ký túc xá lấy sách mà thoát... Nhưng, đại khái là vì mấy bạn học nam kia lúc trước có để lộ bí mật, cho nên chân tướng vẫn chậm rãi truyền ra, nhưng đều là đoán, không có ai biết chân tướng.

Kỳ quái là, liên tiếp rất nhiều ngày, ngoại trừ vô số bạn học tới tìm tôi hỏi thăm chân tướng, cảnh sát chưa từng tới một lần, tôi nghĩ, có thể bọn họ cũng biết chân tướng, hoặc là kết quả Ngô Nhạc Ý an bài.

Vài ngày sau truyền đến tin tức Tử Nguyệt tự sát, nói cô ấy là không thừa nhận nổi chuyện toàn bộ học sinh tự sát, lựa chọn đi cực đoan, nhưng cô ấy là chết như thế nào, hiện trường ở nơi nào, lại không có ai biết, chỉ biết là cô ấy sau khi chết chôn ở sau núi, trường học vì kỷ niệm cống hiến của cô ấy, còn làm một con đường kỷ niệm cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.